CÂY BÁCH BUỒN - Trang 125

trọng. Việc cô Carlisle bị bắt giữ là cả một sự “ô nhục” và được cho là kết
quả của “các phương pháp tàn nhẫn của cảnh sát”. Cách nhìn của bà Bishop
đối với cái chết của Mary Gerrard thì mơ hồ đến tột độ; nhiều nhất thì bà ta
cũng chỉ nói là “tôi không thể nói, tôi chắc là…”

Poirot chơi lá bài cuối cùng. Với niềm tự hào chất phác, ông thuật lại
chuyến đi mới đây của ông đến Sandringham. Với lòng thán phục, ông nói
về vẻ thanh lịch, sự giản đơn đầy thú vị và sự ân cần tử tế của hoàng gia.

Bà Bishop vốn theo dõi hàng ngày những hoạt động chính xác của Hoàng
gia trong bản thông tri của triều đình, nên khựng lại khi nghe lời tường
thuật của Poirot. Dù sao đi nữa, nếu Hoàng gia đã triệu đến ông Poirot - thì
lẽ đương nhiên là khác hẳn rồi. Ngoại nhân hay chẳng ngoại nhân thì cũng
thế thôi. Emma Bishop này là ai mà lại kiềm giữ lại trong lúc hoàng gia đã
tiến bước?

Tức thì bà ta cùng Poirot bắt đầu chuyện trò rôm rả về một đề tài thực sự lý
thú - không gì khác hơn là việc tuyển lựa cho công chúa một tấm chồng
tương lai xứng đôi vừa lứa.

Sau khi đã nêu ra hết tất cả những người có thể được dự tuyển, coi như là
chưa đủ tiêu chuẩn, câu chuyện xoay sang những giới khác ít được tán tụng
hơn.

Poirot nhận định bằng một câu ngắn gọn nhiều ý nghĩa:
- Than ôi, hôn nhân thì đầy những hiểm nguy cùng cạm bẫy.
Bà Bishop nói:
- Phải, thực đúng thế, với cái nạn ly dị kinh tởm này - như thể bà ta đang
nói về một bệnh truyền nhiễm, chẳng hạn bệnh thủy đâu.
Poirot nói:
- Tôi nghĩ rằng bà Welman trước khi chết chắc hẳn đã lo liệu cho cô cháu
gái có được nơi xứng đáng để yên bề duyên phận?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.