CÂY BÁCH BUỒN - Trang 132

Chàng trai chậm chạp lắc đầu nói:
- Dường như không phải thế đâu. Dường như không thể nào lại có kẻ có thể
giết Mary được. Cô là là… giống như một đóa hoa.
Và bỗng nhiên, trong một giây phút chói sáng, Hercule Poirot có một quan
niệm mới về cô gái đã chết kia. Trong giọng nói chất phác, ngập ngừng đó,
cô gái Mary sống lại và nở bung ra. Cô ta giống như là một đóa hoa.

Chợt có một cảm giác thương tâm về sự mất mát, về một cái gì tuyệt vời bị
hủy hoại. Trong trí ông từng câu nối tiếp nhau hiện ra.

Nào là câu của Peter Lord: “Cô ta là một cô bé xinh xinh”.

Câu của bà Hopkins: “Cô ta chắc chắn sẽ đóng phim nay mai thôi”.

Nào là câu nói độc địa của bà Bishop: “Những điệu bộ, cử chỉ của cô ta, tôi
không chịu nổi”.

Và giờ đây cuối cùng là cái câu nói đặt bên cạnh các cách nhìn khác kia,
làm cho chúng phải ngượng ngùng, cái câu nói trầm tĩnh khiến ta phải ngạc
nhiên: “Cô ta giống như là một đóa hoa”.

Poirot nói:
- Nhưng rồi sao…?
Ông chìa rộng bàn tay với điệu bộ thỉnh cầu, xa lạ.
Ted Bigland gật đầu. Mắt chàng vẫn còn cái nhìn câm lặng, đờ đẫn của một
con vật đang cơn đau khổ. Chàng nói:
- Thưa ông, tôi biết. Tôi biết điều ông nói là đúng. Cô ta không chết một
cách tự nhiên. Nhưng tôi đã tự hỏi là…
Chàng ngừng lại.
Poirot nói:
- Sao chứ?
Ted Bigland chậm rãi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.