CÂY BÁCH BUỒN - Trang 134

Poirot nhìn chàng nói:
- Cậu không thích ông Welman phải không?
Ted nói một cách giận dữ hồn nhiên:
- Tại sao tôi lại phải thích ông ta nhỉ? Ông Welman là người được lắm. Tôi
chẳng có điều gì chống lại ông ta cả. Ông ta không phải là cái người mà tôi
gọi là đáng mặt nam nhi! Tôi có thể nhấc ông ta lên mà bẻ ra làm đôi. Ông
ta là người có đầu óc, tôi cho là thế… Nhưng cái đó chẳng giúp ích gì cho
ta lắm, nếu như xe bị pan chẳng hạn. Người ta có thể biết cái nguyên do
làm cho xe chạy, nhưng không khỏi bất lực như một đứa con nít khi mà tất
cả chỉ là cần phải lấy cái magneto ra mà chùi.
Poirot nói:
- Cố nhiên rồi, cậu làm việc ở gara phải không?
Ted Bigland gật đầu:
- Ở gara Henderson, phía cuối đường.
- Sáng hôm ấy cậu có mặt tại đó khi việc này xảy ra phải không?
Ted Bigland nói:
- Phải, tôi thử xe cho một ông quý tộc. Nghẹt ở đâu đó, mà tôi không tìm ra
được. Nổ máy được đôi chút. Bây giờ nghĩ lại thì thấy có vẻ kỳ cục quá.
Hôm ấy trời rất đẹp, vẫn còn những bông kim ngân ở trên hàng rào… Mary
thường thích hoa kim ngân. Trước khi cô ta đi nước ngoài, chúng tôi
thường cùng nhau đi hái hoa đó.
Vẻ ngạc nhiên, bối rối, thơ ngây lại hiện ra trên mặt chàng. Poirot im lặng.
Ted Bigland giật nảy mình, ra khỏi tình trạng hôn mê.
Chàng nói:
- Thưa ông, tôi rất lấy làm tiếc. Quên bẵng mất mình đã nói gì về ông
Welman. Tôi đau buồn vì ông ta theo đuổi Mary. Lẽ ra ông ta nên để cho cô
ta được yên. Cô ta không thuộc hạng của ông ta - thực không phải thuộc
hạng ông ta.
Poirot nói:
- Cậu có nghĩ là ông ta để ý đến cô ta không?
Ted Bigland lại nhăn mặt:
- Tôi không… thực sự không nghĩ thế. Nhưng có thể là cô ta cũng đã thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.