CÂY BÁCH BUỒN - Trang 133

- Tôi đã tự hỏi là theo một cách nào đó, đó không thể là một tai nạn hay
sao?
- Một tai nạn ư? Nhưng tai nạn thuộc loại gì cơ chư?
- Thưa ông, tôi biết. Tôi biết. Có vẻ như là không hợp lý. Nhưng tôi vẫn cứ
nghĩ, cứ nghĩ là theo tôi thì dường như chắc hẳn là như vậy. Một sự gì
không có ý định xảy ra, hoặc một sự gì là cả một lầm lỗi. À… đúng là một
tai nạn.

Bối rối vì thiếu tài ăn nói, Ted Bigland nhìn Poirot như van xin.

Poirot im lặng một lát, có vẻ suy nghĩ, cuối cùng nói:
- Thực là hay, cậu cảm thấy như thế.
Ted Bigland có vẻ khẩn nài nói:
- Thưa ông, có lẽ đối với ông điều đó chẳng có nghĩa gì. Tôi không hiểu nổi
ra sao và tại sao về việc đó. Tôi chỉ có một cảm giác thôi.
Poirot nói:
- Cảm giác đôi khi là một người dẫn đường quan trọng. Xin cậu vui lòng
thứ lỗi cho, nếu như tôi có vẻ giẫm lên cái chỗ thương tâm này. Tôi xin hỏi
là có phải cậu đã quan tâm rất nhiều đến Mary Gerrard không?
Một màu đen xạm hiện lên trên khuôn mặt rám nắng. Ted hồn nhiên nói:
- Tất cả mọi người quanh đây đều biết chuyện đó, tôi nghĩ thế.
- Cậu muốn kết hôn với cô ta phải không?
- Phải.
- Nhưng cô ta không muốn, phải vậy không?
Khuôn mặt Ted xạm đen đôi chút. Chàng nén giận nói:
- Người ta có ý tốt, nhưng họ chẳng nên xen vào để làm rối cuộc đời của kẻ
khác. Nào là đi học, nào là đi ra nước ngoài… đã làm cho Mary thay đổi.
Tôi không có ý nói là việc đó làm cô ta hư hỏng, hay cô ta trở nên ngông
nghênh, kiêu ngạo - cô ta không thế đâu. Nhưng nó làm cho cô ta hoang
mang bối rối. Cô ta không cỏn biết mình ở đâu nữa. Nói trắng ra là cô ta
quá xứng đối với tôi, nhưng cô ta vẫn còn chưa đủ xứng với một nhà quý
phái như ông Welman.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.