CÂY BÁCH BUỒN - Trang 146

Gerrard được hưởng lợi về cái chết của bà Welman. Thưa ông Welman, lúc
này ông có ý nghĩ nào về cái người có thể là kẻ đã viết bức thư đó?
Roddy lắc đầu.
- Tôi chẳng có ý nghĩ gì cả. Đó là bức thư của một kẻ dốt đặc, viết sai lỗi
be bét trên thứ giấy rẻ tiền.
Poirot phẩy tay nói:
- Không có gì hơn thế nữa à? Có thể thư đó do một người có học viết ra mà
cố ý che giấu sự thật. Chính vì thế mà tôi mong ông còn giữ thư đó. Người
có viết theo cách của một kẻ vô học thì thường tự lòi ra thôi.
Roddy nghi ngờ nói:
- Elinor và tôi nghĩ rằng thư đó có lẽ là của một người trong số các gia
nhân.
- Ông đã nghĩ người đó là ai?
- Không, tôi không nghĩ về bất cứ ai cả.
- Ông có nghĩ là bà quản gia Bishop không?
Roddy có vẻ ngạc nhiên:
- Ồ, không đâu, bà ta là người rất đáng kính và vô cùng kiêu ngạo. Bà ta
hay viết những bức thư rắc rối, màu mè, dài dòng văn tự. Vả lại, tôi chắc bà
ta không bao giờ…
Chàng gập ngừng, Poirot ngắt lời:
- Bà ta không ưa Mary Gerrard.
- Tôi nghĩ bà ta không thích cô ta. Tuy nhiên tôi không nhận thấy điều gì
cả.
- Nhưng có lẽ là ông không chú ý nhiều chăng?
Roddy chậm rãi nói:
- Thưa ông Poirot, ông không nghĩ là cô tôi đã có thể tự mình nhận lấy viên
thuốc morphine đó, phải thế không?
Poirot nói:
- Đây cũng là một ý, đúng thế.
Roddy nói:
- Cô tôi ghét sự bại liệt, bất lực của mình, ông biết đấy. Bà thường nói bà
mong sao có thể chết được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.