CÂY BÁCH BUỒN - Trang 145

ra bà ta không cần phải làm thế. Giấy chứng nhận cái chết của cô ông đã
được ký rồi. Nếu quả bà ta đã phạm tội, thì tại sao lại còn gợi sự chú ý về
việc mất ống thuốc morphine? Việc ấy có thể khiến bà ta bị khiển trách vì
lỗi bất cẩn; hơn nữa, nếu bà ta đã đầu độc bà Welman thì thực là dại dột khi
gợi ý về thuốc morphine này. Vả lại, bà ta có thể được lợi gì do cái chết của
bà Welman cơ chứ? Chẳng được gì cả. Về trường hợp cô O’Brien, cũng
vậy. Cô ta có thể đã cho dùng thuốc morphine, có thể đã lấy ống thuốc đó
trong cặp của bà Hopkins; nhưng một lần nữa - tại sao cô ta lại phải làm
thế?
Roddy lắc đầu:
- Tất cả cái đó, ông nói đúng.
Poirot nói:
- Lại còn ông nữa.
Roddy giật nảy mình giống như một con ngựa hoảng hốt:
- Tôi ư?
- Chắc chắn thế rồi. Ông có thể lấy thuốc morphine đó. Ông có thể đã đưa
thuốc đó cho bà Welman. Đêm ấy có một khoảng thời gian ngắn ông đã ở
một mình với bà ta. Thế nhưng - lại một lần nữa - tại sao ông phải làm thế?
Nếu bà ta sống mà làm di chúc, thì ít nhất có lẽ ông đã được đề cập đến
trong tờ di chúc. Như vậy, ông thấy đó, lại một lần nữa không có động cơ
nào. Chỉ có hai người có động cơ thôi.
Mặt Roddy bừng sáng lên:
- Hai người ư?
- Phải. Một người là Elinor Carlisle.
- Còn người kia?
Poirot chậm rãi nói:
- Đó là người viết thư nặc danh kia.
Roddy có vẻ nghi ngờ.
Poirot nói:
- Một người nào đó đã viết bức thư này - một người nào đó đã ghét Mary
Gerrard hay ít nhất là không thích cô ta - một người nào đó đã “đứng về
phía ông”, người ta nói thế. Tức là một người nào đó đã không muốn Mary

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.