CÂY BÁCH BUỒN - Trang 144

- Lạy Chúa, ông đang gợi ý gì thế, ông Poirot? Ông muốn cho là Elinor đã
giết cô Laura sao? Ý nghĩ gì mà kỳ cục.
Poirot nói:
- Nhưng ông có biết rằng lệnh khai quật tử thi bà Welman đã được thi hành
không?
- Có chứ, tôi biết. Nhưng họ sẽ chẳng tìm thấy gì.
- Nếu như họ tìm thấy thì sao?
- Họ sẽ không tìm thấy gì! - Roddy nói một cách quả quyết.
Poirot lắc đầu:
- Tôi không chắc chắn như vậy đâu. Ông hiểu rõ rằng chỉ có một người sẽ
được lợi do bà Welman chết vào lúc đó thôi.
Roddy ngồi xuống, mặt trắng bệch, người hơi rung động. Chàng đăm đăm
nhìn Poirot, rồi nói:
- Tôi đã tưởng rằng… ông đứng về phía cô ta.
Poirot nói:
- Dù đứng về phía nào đi chăng nữa, ta cũng phải đối đầu với các sự kiện.
Thưa ông Welman, tôi nghĩ rằng từ trước đến nay trong cuộc đời ông đã
muốn tránh né đương đầu với một sự thực khó xử khi nào có thể được.
Roddy nói:
- Tại sao lại cứ nhìn về phía xấu xa nhất để mà tự dày vò mình?
Poirot nghiêm nghị đáp:
- Bởi vì đôi khi cần thiết phải thế.
Ông ngừng lại một phút rồi nói:
- Chúng ta hãy đối đầu với cái khả năng là cái chết của cô ông có thể được
thấy là do dùng thuốc morphine. Như vậy thì sao?
Roddy lắc đầu tỏ ý bất lực:
- Tôi không biết.
- Nhưng ông cần phải cố mà nghĩ xem. Ai đã có thể đưa thuốc ấy cho bà
ta? Ông phải thừa nhận là Elinor Carlisle cô cơ hội tốt nhất để làm việc này.
- Thế còn các cô điều dưỡng thì sao?
- Cả mấy người đó đều có thể làm như vậy, chắn chắn là thế. Nhưng bà
Hopkins lúc ấy đã có băn khoăn về việc mất ống thuốc và đã nói rõ ra. Lẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.