CÂY BÁCH BUỒN - Trang 142

Chàng nói:
- Xinh xắn… dịu dàng… không thông minh lắm. Nhạy cảm và tốt bụng, tôi
nghĩ thế. Cô ta có cái vẻ tao nhã mà người ta không hy vọng kiếm thấy nơi
một thiếu nữ thuộc cùng tầng lớp.
- Cô ta có phải là hạng gái tạo nên kẻ thù mà không biết gì không?
Roddy lắc mạnh đầu:
- Không, không phải đâu, tôi không tưởng tượng ra nổi có ai không thích cô
ta cả - thực sự không thích cô ta, tôi muốn nói thế. Còn hận thù thì lại khác.
Poirot nói mau:
- Hận thù à? Thế ra có hận thù à, ông nghĩ thế sao?
Roddy lơ đãng nói:
- Chắc hẳn là có, điều đó cắt nghĩa được vì sao có bức thư kia.
Poirot gay gắt nói:
- Bức thư nào?
Roddy đỏ mặt, có vẻ khó chịu, nói:
- Ồ, chẳng có gì quan trọng.
Poirot nhắc lại:
- Bức thư nào?
- Một bức thư nặc danh. - Roddy miễn cưỡng nói.
- Thư đó tới bao giờ? Viết cho ai?
Roddy gắng gượng giải thích.
Poirot nói khẽ:
- Thực đáng lưu ý. Xin cho tôi được xem bức thư đó?
- Rất lấy làm tiếc ông không thể xem được. Thực sự là tôi đã đốt đi rồi.
- Tại sao ông lại làm vậy, thưa ông Welman?
Roddy trả lời cứng nhắc:
- Vào lúc ấy làm thế hình như là tự nhiên thôi.
Poirot nói:
- Có phải do bức thư đó mà ông và cô Carlisle vội vã xuống Hunterbury
không?
- Chúng tôi có đi xuống, đúng thế. Tôi không hiểu về chữ vội vã của ông.
- Nhưng ông và cô ta có hơi băn khoăn, bứt rứt, phải thế không? Có lẽ ngay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.