CÂY BÁCH BUỒN - Trang 140

Roddy nói:
- Chắc chắn là tất cả việc đó thì hoàn toàn không cần thiết.
Poirot nói mau và khiêm tốn:
- Nếu tôi hiểu được lập trường ấy? Thôi, chúng ta hãy bỏ qua vấn đề khó
chịu đó và không đề cập đến nữa. Thưa ông Welman, khá nhiều người biết
rằng ông - yêu mến Mary Gerrard. Tôi nghĩ đó là sự thực, phải không?
Roddy đứng lên, đến bên cửa sổ. Chàng mân mê cái núm tua của mành cửa,
nói:
- Phải.
- Ông yêu cô ta ư?
- Tôi cho là thế.
- Và bây giờ ông đang đau khổ vì cái chết của cô ta…
- Tôi cho là - tôi muốn nói là - thực thế, thưa ông Poirot.
Chàng trở thành - một con người nóng nảy, bồn chồn, nhạy cảm bị dồn vào
chỗ đường cùng.
Hercule Poirot nói:
- Nếu ông có thể nói cho tôi nghe - cho tôi biết rõ ràng - thì thế là xong hết.
Roddy Welman ngồi xuống ghế, không nhìn ông ta. Chàng nói nhát gừng:
- Rất khó mà giải thích được. Có cần phải đi vào chuyện đó không?
Poirot nói:
- Ta không thể lúc nào cũng tránh né và qua khỏi được những cái khó của
cuộc đời, ông Welman ạ. Ông nói ông cho là ông để ý đên cô gái này. Thế
ra ông không chắc sao?
Roddy nói:
- Tôi không biết nữa… Cô ta rất khả ái. Giống như một giấc mơ vậy. Bây
giờ dường như thế đó. Một giấc mơ! Không thực! Thoạt tiên tôi - tôi trông
thấy cô ta, tôi mê đắm cô ta. Một thứ si cuồng. Và bây giờ mọi sự đều hết
cả rồi - đều qua đi rồi - như thể, như thể là nó chưa hề xảy ra.
Poirot gật đầu nói:
- Đúng thế, tôi hiểu.
Ông nói tiếp:
- Ông không có mặt ở Anh vào lúc cô ta chết ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.