CÂY BÁCH BUỒN - Trang 139

Poirot trầm ngâm gật nói:
- Thưa ông Welman, ông là người đa cảm, thông minh. Các sự kiện đều quy
tội cho cô Carlisle. Sự hiểu biết của ông về cô ta khiến cho cô ta được trắng
án. Vậy thì, thưa ông, sự gì đã thực sự xảy ra. Sự gì có thể đã xảy ra?
Roddy tức giận chìa tay ra nói:
- Thực ghê gớm quá! Thế bà điều dưỡng kia không làm được việc đó sao?
- Bà ta không có lúc nào ở gần các bánh xăng-uých đó cả - ồ, tôi đã điều tra
rất tỉ mỉ - bà ta không thể nào bỏ thuốc độc vào nước trà mà lại không tự
đầu độc chính mình. Tôi chắc chắn thế. Vả chăng tại sao bà ta lại muốn giết
Mary Gerrard?
Roddy nói to:
- Tại sao kẻ nào đó lại muốn giết Mary Gerrard?
Poirot nói:
- Đó hình như là vấn đề không thể giải đáp nổi trong vụ này. Không ai
muốn giết Mary Gerrard cả. (trong trí ông nói tiếp “ngoại trừ Elinor
Carlisle”). Vì thế, cái bước tiếp sau hợp logic sẽ phải là: Mary Gerrard đã
không bị giết. Thế nhưng, hỡi ôi, lại không phải thế. Cô ta đã bị giết!
Ông hơi thống thiết nói tiếp:
- Nhưng nàng ở dưới mồ rồi, ấy là điều quan trọng với tôi lúc này.
- Xin ông nhắc lại cho - Roddy nói.
Poirot giảng giải:
- Đó là thơ của Wordsworth. Tôi đọc nhiều thơ của ông ta. Có lẽ những
hàng đó diễn tả cái điều ông cảm thấy lúc này.
- Tôi ư?
Roddy có vẻ cứng nhắc, cách biệt.
Poirot nói:
- Tôi xin tạ lỗi, thành thật xin tạ lỗi. Thực quá khó khăn - là thám tử mà
cũng là một pakka sahih. Như được diễn tả rất rõ trong ngôn ngữ của ông,
có những điều mà người ta không nói ra. Nhưng, than ôi, người thám tử bắt
buộc phải nói chúng ra. Phải đặt những câu hỏi về những việc riêng của
người ta, về những cảm xúc của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.