CÂY BÁCH BUỒN - Trang 138

Một nụ cười hiện mau trên khuôn mặt lo âu của Roddy - một nụ cười duyên
dáng bất ngờ đến độ Poirot hiểu được cái sức hấp dẫn huyền ảo của chàng
trai này.
Roddy nói chữa lỗi:
- Có vẻ hơi khiếm nhã đôi chút, xin nói thẳng là thế. Nhưng thực sự, cố
nhiên là, chính là điểm đó. Tôi xin không nói vòng vo. Thưa ông Poirot, tôi
có thể làm gì được cho ông?
Poirot nói:
- Tôi có thể kiếm ra sự thật.
- Đúng thế? - Roddy có vẻ hơi hoài nghi.
Poirot nói:
- Tôi có thể khám phá ra những sự kiện khả dĩ giúp ích cho bị cáo.
Roddy thở dài:
- Chỉ mong sao ông làm được thế.
Poirot nói tiếp:
- Tôi rất mong có thể giúp ích được. Xin ông giúp cho tôi được biết ông
nghĩ như thế nào về tất cả vụ này?
Roddy đứng lên, bước đi bước lại một cách bồn chồn:
- Tôi có thể nói gì đây? Tất cả vụ này rất là vô lý - rất là quái dị. Tôi biết
Elinor từ khi cô ta còn bé. Chỉ nghĩ bây giờ cô ta thực sự làm một việc quá
đáng như vậy, như đầu độc người, thì cũng đủ nực cười rồi. Nhưng biết là
thế nào mà giải thích điều đó cho bồi thẩm đoàn được.
Poirot thản nhiên nói:
- Ông cho là không thể nào cô Carlisle lại làm một việc như vậy chăng?
- Ồ, hoàn toàn không thể! Điều đó khỏi cần nói! Elinor là một con người
tuyệt diệu - rất thăng bằng, cân xứng - không có chút nào hung bạo trong
bản tính của cô ta. Cô ta thông minh, nhạy cảm, và nói chung là không có
phẫn nộ sôi nổi. Nhưng thuyết phục mười hai tên ngu xuẩn trong ghế bồi
thẩm đoàn kia ư, có trời biết phải làm thế nào cho họ tin được. Xét cho
cùng thì ta hãy nên biết lẽ phải quấy đôi chút: họ không phải ngồi đó để
xét đoán nhân cách con người đâu; họ ngồi đó là để xem xét chứng cứ. Sự
kiện - sự kiện - sự kiện. Mà sự kiện thì rủi thay, bất hạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.