CÂY BÁCH BUỒN - Trang 141

- Không. Tôi ra nước ngoài ngày mồng 9 tháng bảy và trở về ngày mồng
một tháng tám. Điện tín của Elinor theo dõi tôi từ nơi này đến nơi khác. Tôi
vội trở về ngay khi được tin.
Poirot nói:
- Chắc hẳn tin đó phải là một kinh ngạc lớn lao đối với ông. Ông đã để ý
đến cô gái quá nhiều.
Roddy nói, bực bội, gay gắt:
- Tại sao những việc đó lại xảy đến với người ta? Hình như không phải là
người ta mong muốn chúng xảy ra. Thực trái ngược với tất cả - tất cả sự
trông đợi tề chỉnh của người ta về cuộc đời.
Poirot nói:
- À, nhưng đời là thế đó! Nó không cho phép ta sắp đặt ngăn nắp theo ý
muốn mình. Nó sẽ không cho phép ta thoát khỏi xúc động, mà sống bằng
trí tuệ, bằng lý trí. Ta không thể nói rằng: “Mình sẽ cảm nhiều và không
cảm nữa”. Thưa ông Welman, cuộc đời, dù là thế nào đi nữa, nó cũng
không hợp lẽ phải đâu.
Roddy nói khẽ:
- Hình như là thế.
Poirot nói:
- Một buổi sáng mùa xuân, một khuôn mặt thiếu nữ, thế rồi cái trật tự liện
tục của thực tại bị tan tác, rối loạn.
Roddy co rụt lại, Poirot nói tiếp:
- Đôi khi còn hơn cái đó đôi chút nữa - hơn một khuôn mặt. Thưa ông
Welman, ông thực sự biết gì về Mary Gerrard?
Roddy chậm chạp nói:
- Tôi biết gì ư? Rất ít; bây giờ tôi thấy ra rồi. Tôi nghĩ là cô ta xinh xắn, dịu
dàng; nhưng thực ra tôi không biết gì - không biết gì hết cả. Chính vì thế
mà tôi không cảm thấy thiếu cô ta, tôi cho là thế.
Lúc này sự phản kháng và nỗi bực bội của chàng đều đã qua đi. Chàng nói
một cách tự nhiên, chất phác. Hercule Poirot, nhờ có tài xử sự, đã tiến sâu
vào thành lũy của chàng. Roddy hình như cảm thấy khuây khỏa phần nào
bằng cách giãi bày tâm sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.