CÂY BÁCH BUỒN - Trang 143

cả hơi hoảng hốt đôi chút?
Roddy lại càng cứng nhắc hơn, nói:
- Tôi không thừa nhận điều đó.
Poirot hét lên:
- Nhưng chắc chắn đó chỉ là tự nhiên thôi. Tài sản thừa kế của ông - được
hứa cho ông - đang bị lâm nguy. Chắc chắc tự nhiên là ông không được yên
tâm về chuyện đó. Tiền tài, thực rất quan trọng.
- Chẳng quan trọng như ông hiểu đâu.
Poirot nói:
- Cái tính thanh cao như vậy quả thực đáng chú ý.
Roddy đỏ mặt nói:
- Ồ, cố nhiên là lúc ấy tiền bạc có quan trọng đối với chúng tôi. Chúng tôi
không hoàn toàn dửng dưng đối với tiền bạc. Nhưng mục tiêu chính của
chúng tôi là - xuống thăm cô tôi, để biết chắc rằng cô tôi bình an.
Poirot nói:
- Ông đi xuống đó với cô Carlisle. Lúc ấy bà cô ông chưa có làm di chúc.
Ngay sau đó bà ta bị phát bệnh lần nữa. Rồi bà ta muốn làm di chúc, nhưng
tiện cho cô Carlisle biết mấy - có lẽ thế - bà ta chết ngay đêm đó trước khi
chúc thư có thể được làm.
- Này, ông muốn ám chỉ gì thế? - Mặt Roddy bừng lên vì tức giận.
Poirot trả lời như một tia chớp lóang:
- Thưa ông Welman, ông đã nói với tôi về cái chết của Mary Gerrard, rằng
cái động cơ gán cho Elinor Carlisle là phi lý - tức là cô tá dứt khoát không
phải là hạng người như vậy. Nhưng bây giờ đây lại có một cách hiểu khác,
Elinor Carlisle có lý do để sợ rằng mình có thể bị mất quyền thừa kế, mà có
lợi cho một kẻ ngoài cuộc. Bức thư kia cảnh giác cô ta, những tiếng thì
thầm rời rạc của bà cô xác nhận nỗi sợ hãi đó. Trong phòng đợi dưới nhà có
một chiếc cặp da đựng thuốc men và các đồ chữa bệnh. Thực dễ dàng rút
lấy một ống morphione. Và sau đó - tôi nghe nói thế - cô ta một mình trong
phòng bệnh với bà cô trong lúc ông và các cô điều dưỡng đang dùng cơm
tối.
Roddy kêu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.