CÂY BÁCH BUỒN - Trang 147

Poirot nói:
- Nhưng bà ta không thể dậy nổi, không thể rời khỏi giường, xuống dưới
nhà để tự lấy ống thuốc morphine trong cặp của bà điều dưỡng.
Roddy nói chậm.
- Không thể được, nhưng có người nào đó đã lấy dùm cho cô tôi.
- Ai?
- À, một người trong số các điều dưỡng.
- Không phải đâu, không có người điều dưỡng nào làm như thế cả. Họ biết
rất rõ là nguy hiểm cho chính mình. Các điều dưỡng này là những người
cuối cùng để ta ngờ vực.
- Thế thì - có một kẻ nào khác.
Roddy giật mình, miệng mở ra rồi lại ngậm lại.
Poirot điềm nhiên nói:
- Ông đã nhớ lại một điều gì, phải thế không?
Roddy nghi ngờ nói:
- Phải. Thế nhưng…
- Ông tự hỏi có cần cho tôi biết không, phải không?
-À, đúng thế.
Một nụ cười tọc mạch nhếch trên khóe miệng của Poirot. Ông nói:
- Cô Carlisle đã nói điều đó vào lúc nào?
Roddy hít một hơi dài:
- Trời ơi, ông đúng là một thầy phù thủy! Đó là lúc ở trên xe lửa xuống đó.
Ông biết đấy, chúng tôi nhận được điện tín báo cô Laura phát bệnh lần nữa,
Elinor nói cô ta rất lấy làm buồn cho bà cô, bà cô ghét bệnh hoạn như thế
nào, lúc này lại càng bại liệt hơn, chắc phải khổ sở lắm. Elinor nói: “Mình
cảm thấy là người ta cần phải được giải thoát nếu tự họ thật lòng muốn
thế”.
- Còn ông, ông đã nói gì?
- Tôi đồng ý.
Poirot nói rất nghiêm trang:
- Thưa ông Welman, mới vừa đây ông bác bỏ cái khả năng cô Carlisle đã
giết cô ông vì tiền. Bây giờ ông cũng bác bỏ khả năng cô ta có thể đã giết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.