CÂY BÁCH BUỒN - Trang 162

Mấy tiếng này hình như làm cô O’Brien khó chịu.
- Tại sao? Ông hỏi tại sao à? Ừ - tôi bảo là sự việc rồi sẽ như vậy đó.
Poirot nói khẽ:
- Một số người có thể cho rằng Mary Gerrard đã chơi nước bài tuyệt khéo,
cô ta đã làm cho bà lão kia mến yêu, làm cho bà ta quên cả liên hệ ruột thịt
và tình cảm gia đình.
- Họ có thể nghĩ thế - Cô O’Brien chậm rãi nói.
Poirot nói:
- Mary Gerrard có phải là gái thông minh, lắm mưu nhiều mẹo không?
Cô O’Brien vẫn chậm rãi nói:
- Tôi không nghĩ cô ta là con người như vậy. Tất cả những điều cô ta làm
đều rất tự nhiên, không có mưu đồ gì. Cô ta không phải hạng người thế đâu.
Thường có những lý do khiến cho những việc đó không bao giờ lộ ra công
khai cả.
Poirot nói nhỏ:
- Cô O’Brien, tôi nghĩ cô là người rất thận trọng, kín đáo.
- Tôi không phải là người nói về những cái chẳng dính dáng gì đến mình.
Poirot ngắm kỹ cô, nói tiếp:
- Cô và bà Hopkins, hai người thỏa thuận với nhau là những điều không
nên đưa ra ánh sáng, phải vậy không?
Cô O’Brien nói:
- Ông có ý gì khi nói thế?
Poirot nói mau:
- Chẳng có gì liên hệ với cái tội ác - hay những tội ác cả. Tôi có ý nói
đến… vấn đề khác kia.
Cô O’Brien lắc đầu nói.
- Bới bùn và chuyện cũ lên thì có ích gì. Bà ta là người tuổi tác, tử tế,
không có một vết nhơ nào, khi chết được tất cả mọi người tôn kính.
Poirot gật đầu tán thành. Rồi thận trọng nói:
- Cô vừa nói bà Welman rất được kính trọng ở Maidensford.
Cuộc trò chuyện đã có một chuyển hướng bất ngờ, nhưng mặt ông vẫn
không tỏ vẻ gì ngạc nhiên hay bối rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.