CÂY BÁCH BUỒN - Trang 163

Cô O’Brien nói tiếp:
- Cũng khá lâu rồi. Tất cả đều đã chết và bị quên rồi. Tôi rất dễ thương cảm
trước một chuyện tình lãng mạn. Tôi nói và lúc nào cũng nói rằng thật khó
cho một người đàn ông, có vợ ở bệnh viện tâm thần, bị trói buộc suốt cả
cuộc đời mà chỉ có cái chết mới giải thoát được.
Poirot vẫn còn gạc nhiên, khẽ nói:
- Đúng thế, thực là khó.
Cô O’Brien nói:
- Chị Hopkins có nói cho ông biết về việc thư của chị ta đã bắt gặp thư của
tôi như thế nào không?
Poirot nói đúng sự thực:
- Bà ta đã không nói với tôi việc đó.
- Đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên kỳ lạ. Nhưng bao giờ cũng như vậy cả.
Một lần ta nghe đến một cái tên, rồi vài ngày sau đó ta sẽ tình cờ gặp lại, và
cứ như thế, cứ như thế mãi. Tôi trông thấy tấm hình y hệt như vậy trên
chiếc đàn dương cầm, cùng lúc ấy chị Hopkins nghe được tất cả chuyện do
bà quản gia của bác sĩ kia kể lại.
Poirot nói:
- Thực là thú vị.
Rồi ông khẽ ướm lời:
- Thế Mary Gerrard có biết về chuyện đó không?
- Ai nói cho cô ta biết? - Cô O’Brien nói - Tôi không nói, mà chị Hopkins
cũng không nói. Dù sao, điều đó có ích gì cho cô ta đâu?
Cô hất cái đầu tóc đỏ rồi nhìn vào ông chằm chằm.
Poirot thở dài nói:
- Thực thế sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.