CÂY BÁCH BUỒN - Trang 165

Elinor nói với giọng hơi chán chường.
- Ông ta tiếng tăm lừng lẫy.
- Đúng thế, vì bào chữa cho kẻ phạm tội. Còn tôi thì có tiếng tăm lừng lẫy,
vì chứng tỏ sự vô tội.
Cuối cùng nàng ngước mắt lên, đôi mắt xanh, đẹp, sống động. Chúng nhìn
thẳng vào mắt Poirot. Nàng nói:
- Ông có tin tôi vô tội không?
Poirot nói:
- Thế cô có vô tội không?
Elinor cười, một cái cười hơi châm biếm. Nàng nói:
- Đó là một mẫu câu hỏi của ông, phải không. Thực rất dễ trả lời, phải thế
không?
Poirot hỏi bất ngờ:
- Cô mệt mỏi lắm, phải không?
Mắt nàng mở hơi rộng. Nàng nói:
- Sao thế? Đúng rồi - hơn bất cứ sự gì. Làm sao ông biết được?
Poirot nói:
- Tôi đã biết.
Elinor nói:
- Tôi sẽ sung sướng khi vụ này kết liễu.
Poirot im lặng nhìn nàng một lát, rồi nói:
- Tôi đã gặp anh họ cô, xin gọi thế cho tiện, tôi đã gặp ông Roderick
Welman.
Màu hồng lan từ từ trên khuôn mặt trăng trắng, cao ngạo. Thế ra ông đã
biết một câu hỏi của ông đã được trả lời mà không cần hỏi ra.
Giọng hơi run run, nàng nói:
- Ông đã gặp Roddy à?
Poirot nói:
- Ông ta đã làm hết sức mình cho cô.
- Tôi biết.
Giọng nàng mau và dịu.
Poirot nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.