- Ông ta nghèo hay giàu?
- Roddy ư? Anh ấy không có nhiều tiền riêng.
- Ông ta có tiêu pha phung phí không?
Elinor hầu như lơ đãng nói:
- Cả hai chúng tôi đều nghĩ như thế chẳng có gì là quan hệ cả. Chúng tôi
biết rằng một ngày kia…
Nàng ngừng lời.
Poirot nói mau:
- Cô trông vào số tiền thừa kế kia, phải không? Điều đó thực không hiểu
nổi.
Ông nói tiếp:
- Có lẽ cô đã nghe nói về kết quả cuộc giải phẫu tử thi của bà cô. Bà ta đã
chết vì bị đầu độc bằng chất morphine.
Elinor lạnh lùng nói:
- Tôi không giết bà.
- Cô có giúp bà ta tự giết mình không?
- Tôi có giúp không? Ồ, tôi hiểu rồi. Không, tôi không giúp.
- Cô có biết rằng cô của cô chưa làm di chúc không?
- Không, tôi không có ý nghĩ gì về việc đó.
Lúc này giọng nàng uể oải, thẫn thờ. Câu trả lời có vẻ máy móc, hờ hững.
Poirot nói:
- Còn cô, cô đã làm di chúc chưa?
- Thưa đã.
- Có phải cô đã làm di chúc vào cái ngày bác sĩ Lord nói với cô về việc đó
không?
- Phải - Làn sóng hồng lại thoáng gợn lên.
Poirot nói:
- Cô Carlisle, cô đã để lại tài sản như thế nào?
Elinor điềm nhiên nói:
- Tôi để lại tất cả cho Roddy - Roderick Welman.
Poirot nói:
- Ông ta có biết việc đó không?