CÂY BÁCH BUỒN - Trang 167

Elinor nói mau:
- Chắc chắn là không.
- Cô không thảo luận việc này với ông ta sao?
- Cố nhiên là không. Vì như thế thì chắc anh ấy sẽ bối rối lắm, anh ấy rất
không thích tôi làm như vậy.
- Có ai khác biết nội dung bản di chúc của cô không?
- Chỉ có ông Seddon - và thư ký của ông ta, tôi nghĩ thế.
- Ông Seddon đã thảo bản di chúc đó cho cô, phải không?
- Đúng thế. Ngay sáng hôm đó tôi đã viết thư cho ông ta - tôi muốn nói là
vào chiều tối hôm bác sĩ Lord nói với tôi về việc này.
- Có phải chính cô đã đi bỏ thư không?
- Không. Thư đó được gởi đi từ hòm thư ở khu nhà cùng với các thư khác.
- Cô đã viết thư đó, bỏ vào phong bì, niêm lại, dán tem, rồi bỏ vào hòm thư
- như thế này (tiếng Pháp trong bản nguyên tác), phải không? Cô không
ngừng lại để suy nghĩ sao? Để đọc lại thư đó sao?
Elinor đăm đăm nhìn ông nói:
- Có chứ, tôi có đọc lại. Tôi đi tìm mấy cái tem. Khi cầm tem trở lại, tôi đã
đọc lại thư, cho chắc là đã nói rõ.
- Có ai ở trong phòng đó với cô không?
- Chỉ có Roddy thôi.
- Ông ta có biết cô đang làm gì không?
- Tôi đã nói với ông là không mà.
- Khi cô ra khỏi phòng rồi, thì có ai có thể đọc thư đó không?
- Tôi không biết. Ông muốn nói đến một gia nhân à? Tôi nghĩ họ có thể đọc
được, nếu họ tình cờ vào phòng khi tôi đi ra ngoài rồi.
- Trước khi ông Roderick Welman vào phòng đó, phải không?
- Phải.
Poirot nói:
- Thế thì ông ta cũng có thể đọc thư đó chứ?
Giọng rành rẽ, tức giận, Elinor nói:
- Thưa ông Poirot, tôi có thể nói chắc với ông là “anh họ tôi” - ông gọi thế -
không đọc thư của người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.