CÂY BÁCH BUỒN - Trang 168

Poirot nói:
- Đó là ý nghĩ được thừa nhận, tôi biết thế. Chắc cô sẽ ngạc nhiên khi thấy
nhiều người làm những việc “không được làm”.
Elinor nhún vai.
Bằng giọng tình cờ, không chủ định, Poirot nói:
- Có phải là đúng vào hôm đó cái ý tưởng giết Mary Gerrard đến với cô lần
đầu tiên không?
Lần thứ ba màu hồng lại thoáng hiện lên mặt Elinor Carlisle. Lần này đó là
một đợt thủy triều nóng bỏng. Nàng nói:
- Peter Lord đã nói với ông thế sao?
Poirot nhẹ nhàng nói:
- Có phải vào lúc đó không? Lúc cô ngó qua cửa sổ, trông thấy cô ta đang
làm di chúc. Có phải cái cảnh tượng đó đã đập vào mắt cô, khiến cô thấy
nực cười - và thuận tiện biết bao, nếu Mary Gerrard tình cờ chết? Phải thế
không?
Elinor Carlisle nghẹn ngào nói rất khẽ:
- Ông ta đã biết - ông ta nhìn tôi và đã biết…
Poirot nói:
- Bác sĩ Lord biết khá nhiều điều. Cái anh chàng có khuôn mặt tàn nhang,
mái tóc hung hung ấy chẳng phải là một tên ngốc đâu.
Elinor thấp giọng nói:
- Có phải ông ta cậy ông đến đây để giúp tôi không?
- Đúng thế, thưa cô.
Nàng thở dài nói:
- Tôi không hiểu. Không, tôi không hiểu.
Poirot nói:
- Xin cô nghe đây, cô Carlisle. Cô cần cho tôi biết việc gì đã xảy ra lúc
Mary Gerrard chết - cô đã đi đâu, cô đã làm gì. Hơn thế nữa, tôi muốn biết
ngay đến cả cô đã nghĩ gì.
Elinor chăm chăm nhìn ông. Rồi một nụ cười mỉm kỳ quặc từ từ hiện ra
trên môi. Nàng nói:
- Chắc hẳn ông phải là một con người đơn sơ phi thường. Ông không hiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.