CÂY BÁCH BUỒN - Trang 169

rằng tôi rất dễ dàng nói dối ông sao?
Poirot nói:
- Điều đó chẳng quan hệ gì?
Elinor bối rối:
- Chẳng quan hệ gì ư?
- Đúng thế. Bởi vì, thưa cô, những lời nói dối có thể khiến cho người nghe
biết được nhiều như là sự thực cho biết. Đôi khi chúng còn cho biết nhiều
hơn là đằng khác. Nào, bây giờ cô hãy bắt đầu đi. Cô đã gặp bà quản gia tốt
bụng Bishop. Bà ta muốn đến giúp cô. Cô không cho phép bà ta. Tại sao
vậy?
- Tôi muốn được rảnh một mình.
- Tại sao?
- Tại sao? Tại sao? Tại vì tôi muốn suy nghĩ.
- Cô muốn tưởng tượng - đúng rồi. Rồi sau đó cô làm gì?
Elinor cằm ngước lên có vẻ thách thức, nói:
- Tôi mua ít bột nhồi dùng ăn với bánh xăng-uých.
- Hai hũ phải không?
- Hai hũ.
- Rồi cô đến Hunterbury. Cô làm gì ở đó?
- Tôi lên phòng cô tôi, rồi bắt đầu xem xét đồ đạc của bà.
- Cô đã tìm kiếm gì?
- Tìm kiếm ư? - Nàng nhăn mặt - Áo quần, thư cũ, hình chụp, nữ trang.
Poirot nói:
- Không thấy gì bí mật ư?
- Bí mật nào? Tôi không hiểu ông nói gì?
- Thế thì chúng ta hãy tiếp tục. Sau đó thì sao?
Elinor nói:
- Tôi đi xuống phòng kho, rồi cắt bánh xăng-uých.
Poirot nói khẽ:
- Rồi cô đã nghĩ gì?
Mắt xanh của Elinor chợt lóe lên, nàng nói:
- Tôi nghĩ đến người có tên trùng với mình, Eleanor of Aquitaine. (1122-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.