CÂY BÁCH BUỒN - Trang 161

Poirot nói:
- Thế bây giờ cô nghĩ gì?
Cô O’Brien nói:
-Nếu họ kiếm thấy chất morphine trong bà ta, thì sẽ khá rõ ai là người đã
lấy ống thuốc đó, và nó đã được dùng làm gì - tuy rằng tôi sẽ không tin là
cô ta đã đưa bà lão kia lên cùng con đường ấy, cho đến khi nào chứng tỏ là
có chất morphine trong bà ta.
Poirot nói:
- Cô tin chắc là Elinor Carlisle đã giết Mary Gerrard?
- Theo ý tôi, chẳng có vấn đề gì về việc đó cả. Thử hỏi còn ai khác có lý do
và muốn làm việc ấy?
- Đó chính là vấn đề - Poirot nói.
Cô Cô O’Brien nói tiếp một cách bi thảm:
- Không phải tôi đã có mặt ở đó đêm ấy khi mà bà lão kia cố gắng nói và cô
Elinor hứa với bà là mọi việc rồi sẽ được thu xếp ổn thỏa theo như ý
nguyện của bà ta sao? Không phải có một hôm tôi đã trông thấy bộ mặt cô
ta nhìn theo Mary Gerrard khi cô ta đi xuống cầu thang và cái vẻ căm thù
tuyệt vọng ở trên đó hay sao? Chính cô ta đã có ý sát nhân ở trong lòng
trong giây phút đó.
Poirot nói:
- Nếu Elinor đã giết bà Welman, thì tại sao cô ta đã làm như vậy?
- Tại sao? Vì tiền, cố nhiên rồi. Hai trăm ngàn đồng bảng, không ít hơn. Đó
là cái mà cô ta đã có được nhờ việc này, đó chính là lý do tại sao cô ta đã
làm việc này, nếu như cô ta đã làm việc này. Cô ta là một tiểu thư táo bạo,
thông minh, không chút sợ sệt, lại nhiều trí óc.
Poirot nói:
- Nếu bà Welman còn sống và làm di chúc, thì theo ý cô, bà ta sẽ để lại tiền
bà như thế nào?
- À, không phải phận sự tôi nói - Cô O’Brien tuy nói thế, nhưng vẫn lộ vẻ
là sắp nói ra - Thế nhưng, theo ý tôi thì, từng cắc bạc của bà lão kia rồi sẽ
vào tay Mary Gerrard.
- Tại sao thế? - Poirot hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.