CÂY BÁCH BUỒN - Trang 159

Agatha Christie

Cây Bách Buồn

Dịch giả : TRẦN HOÀNG LY

CHƯƠNG 17

Cô điều dưỡng O’Brien ngẩng đầu tóc đỏ, cười toe toét với người đàn ông
nhỏ thó ngồi trước mặt cô, phía bên kia bàn uống trà.
Cô nghĩ thầm: “Ông ta là một gã nhỏ bé, ngộ nghĩnh, mắt xanh như mắt
mèo thế kia mà bác sĩ Lord lại bảo là người thông minh được nhỉ?”
Hercule Poirot nói:
- Thực là vui thú được gặp một người dồi dào sức khỏe và đầy sức sống.
Tôi chắc là các bệnh nhân của cô tất cả hẳn đều khỏi bệnh.
Cô O’Brien nói:
- Tôi không phải là người có bộ mặt thườn thượt; cũng không có nhiều
bệnh nhân chết nhờ tôi. Tôi rất cảm kích mà nói như vậy.
Poirot nói:
- Cố nhiên, trong trường hợp bà Welman, thì đây là một sự giải thoát đầy
lòng nhân từ.
- À! Đúng thế đó, bà lão thật sự đáng thương - Cô nhìn Poirot với ánh mắt
sắc sảo rồi nói - Có phải ông muốn nói với tôi về vụ đó không? Tôi nghe
nói họ đang đào bà ta lên.
Poirot nói:
- Lúc ấy cô không có điều gì nghi ngờ hay sao?
- Tôi chẳng nghi ngờ chút nào, mặc dù thực ra đáng lẽ tôi phải nghi ngờ: vì
vẻ mặt của bác sĩ Lord buổi sáng hôm đó, vì ông ta đã sai tôi đi hết nơi này
đến nơi khác tìm kiếm những cái mà ông ta không cần. Nhưng ông ta đã ký
chứng chỉ khai tử rồi kia mà.
Poirot vừa nói:
- Ông ta có lý do…
Thì cô ta tiếp ngay:
- Thực thế, ông ta làm thế là phải. Chẳng tốt gì cho một bác sĩ khi nghĩ ngợi
nhiều chuyện và làm phật lòng gia đình người ta; mà nếu lầm lẫn thì thế là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.