CÂY BÁCH BUỒN - Trang 160

hết thời, chẳng ai muốn mời đến nữa. Làm bác sĩ thì cần phải chắc chắn.
Poirot nói:
- Có người gợi ý là bà Welman có thể đã tự tử.
- Bà ta ư? Bà ta nằm bại liệt như thế kia? Chỉ nhấc được một tay, bà ta chỉ
có thể làm được đến thế thôi.
- Có thể là một người nào đó đã giúp bà ta?
- A! Bây giờ tôi hiểu ông muốn nói gì rồi. Cô Carlisle, hay ông Welman,
hay có lẽ Mary Gerrard, chứ gì?
- Có thể là như thế, phải thế không cô?
Cô O’Brien lắc đầu nói:
- Họ chẳng dám đâu - chẳng một ai trong số họ dám làm thế cả.
Poirot chậm rãi nói:
- Có lẽ không đâu.
Rồi nói tiếp:
- Bà Hopkins đánh mất ống thuốc morphine vào lúc nào?
- Mất vào ngay sáng hôm đó. Chị ta đã nói: “Chị chắc chắn là đã để nó ở
đây”. Thoạt đầu, chị ta chắc chắn lắm, nhưng ông biết ra sao rồi, một lát thì
đầu óc ta rối tung, và cuối cùng thì chị ta lại bảo là đã để nó ở nhà.
Poirot nói khẽ:
- Ngay cả lúc ấy cô cũng không ngờ gì sao?
- Tôi chẳng nghi ngờ chút nào hết. Chẳng một lúc nào tôi nghĩ là các sự vật
lại không đúng như chúng phải thế. Ngay cả bây giờ thì cũng chỉ là một
điều nghi ngờ mà người ta có thôi.
- Cái ý nghĩ về ống thuốc bị mất đó không có lúc nào khiến cho cả cô lẫn
bà Hopkins băn khoăn thắc mắc sao?
- À, tôi không nói thế. Tôi nhớ là cái ý nghĩ đó có vào trong đầu tôi - và cả
đầu chị Hopkins nữa, lúc ấy chúng tôi đang ngồi trong quán Chim Sẻ Xanh.
Tôi thấy cái ý nghĩ đó chuyển từ trí óc chị ta sang trí óc tôi. Chị ta nói:
“Không thể có cách nào khác hơn là chị đã để nó trên thành lò sưởi rồi nó
rơi nào trong thùng rác, phải thế không em?” Và tôi bảo chị ta rằng:
“Không, thực thế, chính là như thế đấy”. Cả hai chúng tôi lúc ấy đều không
ai nói ra cái điều đang ở trong đầu óc mình và nỗi sợ hãi ở nơi mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.