- Ông dùng y làm gì?
- Cái việc cuối cùng tôi đã dùng y làm là lục soát thực kỹ căn phòng bà
Welman.
- Y đã tìm kiếm cái gì ở đó?
Poirot nói:
- Ta thường thích biết một cách chính xác người ta đã nói dối mình không?
- Welman có nói dối không?
- Dứt khoát là có.
- Còn ai khác đã nói dối ông?
- Tất cả mọi người, tôi nghĩ thế: cô O’Brien nói dối một cách lãng mạn, bà
Hopkins nói dối một cách ngoan cố, bà Bishop nói dối một cách hiểm độc.
Còn cậu nữa…
- Lạy Chúa! - Lord không khách khí khi ngắt lời - Ông không nghĩ rằng tôi
đã nói dối ông, phải không?
- Chưa đâu - Poirot thừa nhận.
Bác sĩ Lord ngồi thụt xuống ghế, nói:
- Ông là kẻ đa nghi nhất đời đấy, ông Poirot ạ.
Rồi nói tiếp:
- Nếu ông đã dùng xong bữa, thì chúng ta lên đường đi Hunterbury? Sau đó
tôi còn mấy bệnh nhân, rồi còn phải mổ xẻ nữa.
- Xin tùy ý cậu.
Họ đi bộ do cổng sau vào khu vườn. Giữa đường đi tới nhà, họ gặp một
chàng thanh niên cao lớn, đẹp trai đang đẩy xa cút-kít. Chàng ta đưa tay lên
mũ kính cẩn chào bác sĩ Lord.
- Chào Horlick. Thưa ông Poirot, đây là Horlick làm vườn. Sáng hôm đó
chú ta đã làm việc tại đây
Horlick nói:
- Thưa đúng thế. Sáng hôm đó tôi có gặp và nói chuyện với cô Elinor.
Poirot hỏi:
- Cô ta đã nói gì với chú?
- Cô ta cho tôi biết khu nhà đã bán rồi, điều đó làm tôi rất sửng sốt, thưa
ông; nhưng cô Elinor nói cô ta sẽ nói giúp tôi với thiếu tá Somervell, và vì