CÂY BÁCH BUỒN - Trang 188

bao giờ nên cho Mary biết sự thực thì hơn. Bà Welman cấp cho hai chúng
tôi một số tiền kha khá; nhưng cho dù không có số tiền đó, tôi vẫn sẵn lòng
giúp bà. Tôi sống rất hạnh phúc với Bob, nhưng anh ta chẳng bao giờ ưa
Mary cả. Tôi đã giữ miệng, không nói hở cho ai biết, nhưng tôi nghĩ tôi
phải viết sự việc này xuống giấy phòng khi tôi chết, thì mới là phải lẽ”.

ELIZA GERRAD
(tên khai sinh: Eliza Riley)

Poirot hít một hơi dài, rồi gấp thư lại.

Bà Hopkins băn khoăn nói:
- Ông sẽ làm gì về bức thư này? Bây giờ họ đều chết cả rồi mà. Chẳng nên
bới móc chuyện đó nữa. Ở đây mọi người đều tôn kính bà Welman, chẳng
hề có tiếng gì về bà ta cả. Gợi lại tất cả những đều nhơ nhuốc xưa - thì thực
là độc ác. Đối với Mary cũng vậy. Cô ta là một cô gái đáng yêu. Tại sao
người ta lại phải cần biết cô ta là đứa con hoang? Hãy để cho kẻ chết yên
nghỉ trong mồ, tôi xin nói như vậy.
Poirot nói:
- Ta phải quan tâm đến người sống chứ?
Bà Hopkins nói:
- Nhưng chuyện này thì có dính dáng gì tới vụ sát nhân kia đâu?
Poirot nghiêm trọng nói:
- Có thể có nhiều điều dính dáng tới vụ đó.
Ông ra khỏi căn nhà tranh, để lại bà Hopkins miệng há hốc, chằm chằm
nhìn theo.

* * *
Poirot vừa đi được một quãng thì nghe thấy tiếng bước chân ngập ngừng
ngay đằng sau. Ông đứng ngừng rồi quay lại.

Đó là Horlick, chàng trai trẻ làm vườn ở Hunterbury. Anh ta có vẻ đang bối
rối, tay xoắn xoắn mũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.