- Thưa không. Tin đó đến với tôi quá bất ngờ, làm tôi ngạc nhiên.
- Cô có nghĩ rằng buổi tối ngày 28 tháng sáu khi bà ta chết bà ta đã cố dặn
dò cô không?
- Lúc ấy tôi biết rằng cô tôi đã không đặt điều khoản di chúc cho Mary
Gerrard, nên bà lo lắng muốn làm việc đó.
- Thế rồi nhằm thực hiện ý nguyện của bà ta, cô đã tự mình trù tính cấp cho
cô gái kia một số tiền, phải không?
- Thưa phải. Tôi muốn thực hiện ý nguyện của cô Laura. Tôi rất biết ơn về
tấm lòng tốt mà Mary đã tỏ ra đối với cô tôi.
- Ngày 26 tháng bảy, cô đã từ London đi xuống Maidensford và trọ tại lữ
quán King’s Arms, phải không?
- Thưa phải.
- Cô xuống đó nhằm mục đích gì?
- Có người mua khu nhà của tôi, ông ta muốn đến ở càng mau càng tốt. Tôi
phải xem lại các vật dụng cá nhân của cô tôi, và giải quyết các việc chung
chung.
- Ngày 27 tháng bảy, trên đường đi đến phủ đệ Hunterbury, cô đã mua các
thứ thực phẩm phải không?
- Thưa phải. Tôi nghĩ ăn bữa trưa pic-nic ở đó sẽ ung dung, thoải mái hơn
là đi trở lại làng.
- Thế rồi cô tiếp tục đi đến khu nhà, sắp xếp các vật dụng của bà cô, phải
không?
- Thưa phải.
- Rồi sau đó?
- Tôi xuống phòng kho, cắt mấy cái bánh xăng-uých. Rồi tôi đi xuống nhà
săn, mời bà điều dưỡng Hopkins và Mary Gerrard lên khu nhà.
- Tại sao cô làm thế?
- Tôi muốn họ khỏi phải đi bộ về làng rồi lại trở lên khu nhà trong lúc trời
nóng bức.
- Sự thực là, đó là một việc làm tự nhiên và tử tế của cô. Họ có nhận lời
mời không?
- Thưa có. Họ cùng với tôi đi lên khu nhà.