CÂY BÁCH BUỒN - Trang 45

Roddy trông có vẻ nhợt nhạt, lo âu.
Bác sĩ trầm trọng nói:
- Tôi e rằng tin này sẽ làm cô sửng sốt. Bà ta bị bại liệt nặng. Lời nói hầu
như không còn nhận ra nổi. Tiện đây xin nói cô biết, chắc chắn là bà ta băn
khoăn về điều gì đó. Có liên hệ đến việc mời luật sư. Cô Carlisle, cô có biết
ông ta là ai không?
Elionor nói mau:
- Đó là ông Seddon, ở quảng trường Bloomsbury. Nhưng chiều nay vào giờ
này chắc ông ta không có ở nhà; tôi lại không rõ địa chỉ của ông ta.
Bác sĩ Lord nói trấn an:
- Ngày mai còn có nhiều thời giờ. Tôi phải liệu làm cho đầu óc bà Welman
được nghỉ ngơi càng sớm càng tốt. Cô Carlisle, lúc này nếu cô cùng lên với
tôi, tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ có thể cùng nhau làm cho bà ta bình tĩnh lại.
- Tôi sẽ lên ngay bây giờ.
Roddy đầy hy vọng nói.
- Thế ông không cần đến tôi sao?
Chàng tự cảm thấy thẹn thẹn, nhưng chàng rất sợ phải lên phòng bệnh, phải
trông thấy cô Laura nằm đấy bại liệt, cứng đơ.
Bác sĩ Lord vội trấn an chàng.
- Không cần chút nào đâu, ông Welman ạ. Không có quá nhiều người ở
trong phòng thì tốt hơn.
Roddy lộ rõ vẻ yên tâm.
Bác sĩ Lord cùng Elinor đi lên lầu. Cô O’Brien đang ở cạnh bệnh nhân.
Bà Laura Welman nằm thở phì phào, như đang trong cơn hôn mê. Elinor
cúi nhìn bà, sửng sốt vì thấy khuôn mặt nhăn nheo rúm ró.
Bỗng nhiên mi mắt phải của bà hơi rung lên, rồi mở ra. Khi nhận ra Elinor,
mặt bà hơi biến đổi. Bà cố gắng nói.
- Elinor ơi…
Tiếng đó chắc hẳn vô nghĩa đối với ai không đoán ra bà muốn nói gì.
Elinor nói mau.
- Cháu đây, cô Laura ạ. Cô băn khoăn điều gì, phải không? Có phải cô
muốn cháu cho mời ông Seddon không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.