CÂY BÁCH BUỒN - Trang 44

Bà nói gì thế - cô Elinor ư? - Chàng nghe thấy cái tên gọi tắt - Cô ta biết
luật sư nào rồi chứ? Cô sẽ thu xếp với ông ta? Tốt lắm. Khoảng nửa tiếng
nữa cô ta sẽ tới đây. Tôi sẽ bảo cô ý bà muốn gì, tôi sẽ cùng đi với cô ta, lo
liệu việc đó ngay. Thôi nhé, bà đừng băn khoăn gì nữa. Cứ để mọi chuyện
mặc tôi. Tôi sẽ lo liệu các việc làm theo đúng ý bà.
Chàng dừng lại một lát trông bà nghỉ ngơi, rồi mới lặng lẽ đi ra phía đầu
cầu thang. Cô O’Brien bước theo. Lúc ấy bà Hopkins vừa lên tới cầu thang.
Chàng hướng về phía bà gật đầu.
Bà Hopkins thở hổn hể nói:
- Chào bác sĩ.
- Chào bà.
Chàng cùng hai người vào phòng cô O’Brien ở bên cạnh, rồi dặn dò. Bà
Hopkins sẽ ở lại đêm, phụ trách công việc với cô O’Brien.
- Ngày mai tôi sẽ kiếm thêm một cô điều dưỡng nội trú nữa. Rầy rà quá:
bênh bạch hầu lan truyền ở vùng Stamford, vì thế phòng điều dưỡng thiếu
người.
Lời dặn của chàng được chú ý nghe một cách kín cẩn (điều này đôi khi làm
cho chàng ngột ngạt). Dặn dò xong, bác sĩ Lord đi xuống nhà, đợi đón hai
cháu bà Welman sắp tới nơi.
Trong phòng đợi chàng gặp Mary Gerrard mặt nhợt nhạt, lo lắng. Nàng hỏi:
- Bà có bớt không?
Bác sĩ Lord nói:
- Tôi có thể giúp bà ta có được một đêm yên lành - chỉ có thể làm được vậy
thôi.
Mary nói lắp bắp:
- Có vẻ tàn nhẫn quá, chẳng tốt chút nào…
Chàng gật đầu biểu đồng tình:
- Đúng thế, đôi khi có vẻ như vậy. Tôi cho là… - Chàng nói lớn - Xe tới
rồi.
Chàng bước ra. Mary chạy lên lầu.
Elinor vào phòng khách, nói to.
- Cô tôi có bệnh lắm không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.