CÂY BÁCH BUỒN - Trang 83

sẽ rất tiếc nếu nhà đó bị biến thành khách sạn hay xây cất thêm.
Bà Bishop nhắm mắt lại, cả cái thân hình phì nộn, quý phái rung lên.
- Vâng, thực tế, nếu như thế thì quả là khủng khiếp - khủng khiếp quá. Cứ
nghĩ đến Hunterbury mà vào tay người lạ, thì cũng đủ tệ hại rồi.
Elinor nói.
- Đúng thế đấy, nhưng khu nhà này quá lớn đối với tôi, tôi sống có một
mình.
Bà Bishop khịt mũi.
Elinor nói mau:
- Tôi định hỏi bà xem có một thứ đồ gì mà bà đặc biệt quan tâm đến
không? Nếu có thì tôi rất vui lòng biếu bà.
Bà Bishop mặt rạng rỡ, nói một cách thanh lịch:
- Thế à, cô Elinor, cô thực rất ân cần chu đáo - thực quá tốt bụng. Nếu
không phải là quá đáng thì…
Bà ngưng lại. Elinor nói:
- Ồ, không đâu.
- Tôi thường rất thích cái bàn viết ở trong phòng khách. Nó thực là bảnh.
Elinor nhớ lại cái bàn viết này, một cái bàn khảm sặc sỡ. Nàng nói mau.
- Cố nhiên là bà sẽ có nó, bà Bishop ạ. Còn cái gì nữa không?
- Thưa không ạ, cô Elinor. Như thế này là cô đã quá rộng rãi rồi.
Elinor nói.
- Còn mấy cái ghế cùng kiểu với bàn viết ấy, bà có thích không?
Bà Bishop nhận ghế với mấy lời cám ơn hợp cách. Bà nói giải bày:
- Lúc này tôi ở với em gái tôi. Có điều gì tôi có thể làm được cho cô ở nhà
đó không, cô Elinor? Tôi sẽ lên đó với cô, nếu cô muốn.
- Không, cám ơn bà.
Elinor nói nhanh, hơi cộc lốc.
Bà Bishop nói.
- Không có chi phiền nhiễu cả, mà là một thú vui. Tôi quả quyết với cô như
thế. Thu dọn đồ vật của bà Welman kính mến thì thực là một phận sự buồn
rầu.
Elinor nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.