CÂY BÁCH BUỒN - Trang 92

- Trước khi chết, ông Gerrard nói đến việc đó rất nhiều. Cô đã phải gay gắt
để buộc ông im miệng, nhưng ông bất cần. Tự nhiên là lẽ ra cô không nên
nói gì với cháu, nếu việc này không bất ngờ nảy sinh ra.
Mary nói chậm.
- Cháu tự hỏi ai mới đích thực là cha cháu?
Bà Hopkins do dự, mở miệng ra rồi lại ngậm vào. Như thể bà thấy khó lòng
quyết định được về một điểm nào đó.
Lúc ấy một cái bóng đen in xuống mặt phòng. Hai người nhìn quanh thì
thấy cô Elinor Carlisle đứng ở cửa sổ.
Elinor nói:
- Chào bà, chào em.
Bà Hopkins nói:
- Chào cô Carlisle. Hôm nay trời đẹp quá.
Mary nói:
- Ồ - chào cô Elinor.
Elinor nói:
- Tôi đã làm mấy cái bánh xăng uých. Bà và em lên ăn nhé? Đã đúng một
giờ rồi, bây giờ mà phải về nhà ăn trưa thì phiền phức lắm. Tôi có đủ cho
ba người ăn.
Bà Hopkins ngạc nhiên vui vẻ nói:
- Thưa cô Carlisle, cô thực là chu đáo hết mức, tôi phải nói thế. Thực là
phiền phải ngưng những công việc đang làm, lại phải từ làng lộn trở về đây.
Tôi hy vọng là sáng nay chúng ta có thể làm xong việc được. Tôi đã đi lượt,
thăm nom bệnh nhân rất sớm. Thế nhưng hóa ra lại mất nhiều thời giờ hơn
là mình tưởng.
Mary nói biết ơn.
- Cám ơn cô Elinor. Cô tốt quá.
Ba người bước trên lối đi tiến tới khu nhà. Elinor đã mở cổng trước. Họ qua
căn phòng đợi mát rượi. Mary hơi rùng mình. Elinor sắc sảo nhìn nàng.
- Sao thế em?
Mary nói:
- Ồ, không, thưa chị, chỉ hơi rùng mình. Tại vì ngoài nắng bước vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.