CÂY BÁCH BUỒN - Trang 91

Bà Hopkins bất chợt ngước nhìn lên. Bà trông thấy vẻ buồn khổ trong mắt
cô gái. Bà lanh lảnh nói:
- Có gì thế?
Mary Gerrard giọng run run:
- Cô không thấy sao. Bây giờ là 1939. Cháu hai mươi mốt tuổi. Năm 1919
cháu đã lên một. Thế có nghĩa là - có nghĩ là - bố cháu và mẹ cháu lúc ấy
chưa lấy nhau, mà mãi… mãi… về sau mới lấy nhau.
Bà Hopkins nhăn mặt, mạnh mẽ nói:
- À, dù thế nào nữa thì có gì đâu nào? Cháu đừng thắc mắc về chuyện đó,
vào lúc này.
- Nhưng, cô ạ, cháu không sao kìm nổi.
Bà Hopkins nói bằng giọng oai quyền:
- Có nhiều cặp không đến nhà thờ, cho mãi đến khi họ phải đến. Nhưng thế
là cuối cùng họ cũng đến nhà thờ, như vậy thì có gì là lạ đâu? Cô bảo thế
đấy.
Mary thấp giọng nói:
- Theo ý cô, có phải vì thế mà bố cháu không bao giờ ưa thích cháu không?
Có lẽ là vì mẹ cháu làm cho ông ta cười mình, phải thế không cô?
Bà Hopkins ngần ngừ, bặm môi rồi nói:
- Cô cho là không hẳn như thế đâu. - Bà ngừng lại. - À, được rồi, nếu cháu
cứ thắc mắc về chuyện đó, thì cháu có thể biết sự thực này. Cháu không
phải là con gái của ông Gerrard.
Mary nói:
- Té ra là vì thế đấy!
Bà Hopkins nói:
- Có lẽ thế.
Một đốm đỏ bỗng cháy rát hai bên má của Mary. Nàng nói:
- Cháu biết thế là sai trái nhưng cháu lấy làm mừng. Từ trước đến nay cháu
luôn luôn cảm thấy bứt rứt khó chịu, bởi vì cháu không để ý gì đến bố
cháu, nhưng nếu ông ta không phải là bố cháu, thì thế cũng là được rồi.
Làm sao cô biết được việc đó?
Bà Hopkins nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.