CÂY BÁCH BUỒN - Trang 89

Nàng bỗng nói với bà Hopkins:
- Trước khi mất. Bố cháu không nói gì sao? Không dặn lại cháu gì sao, thưa
cô?
Bà Hopkins chai đá tàn nhẫn, tươi cười nói:
- Ồ, không, cháu ạ. Trước khi mất ông ta bị hôn mê bất tỉnh đến một giờ, có
biết gì đâu.
Mary chậm rãi nói:
- Cháu nghĩ có lẽ đáng lẽ cháu phải xuống đây để chăm nom ông. Dù sao
thì ông cũng là cha cháu.
Bà Hopkins hơi bối rối nói:
- Mary ạ, cháu hãy nghe cô nói đây: ông ta có là cha cháu hay không thì
cũng chẳng ăn nhằm gì. Cô thấy rằng thời buổi bây giờ con cái chẳng quan
tâm gì nhiều đến bố mẹ, mà có rất nhiều bậc cha mẹ cũng chẳng để ý gì đến
con cái. Có lẽ là như thế đó, nhưng, dù sao, hơi đâu mà quay lộn lại quá
khứ, mà thương cảm bùi ngùi. Chúng ta cứ phải tiếp tục sống - đó là việc
của mình - mà đôi khi cũng chẳng dễ dàng gì đâu.
Mary nói chậm:
- Cháu nghĩ là cô nói đúng. Nhưng cháu cảm thấy có lẽ cháu có lỗi vì bố
cháu và cháu đã không được thuận thảo với nhau.
Bà Hopkins nói mạnh:
- Vô lý quá.
Tiếng đó vang dội lên như tiếng bom nổ, dồn nén Mary.
Bà Hopkins quay sang nói về những việc thực tế hơn:
- Cháu sẽ tính như thế nào đối với các đồ đạc đó? Định chừa lại hay bán đi?
Mary hoài nghi nói:
- Cháu không biết nữa. Cô nghĩ thế nào?
Nhận định một cách thực tế, bà Hopkins nói:
- Một số đồ còn tốt và bền lắm. Cháu có thể chừa lại đó để rồi đây bày biện
trong căn nhà riêng của cháu ở London. Mấy cái đồ rác rưởi, thì tống khứ
đi. Ghế hãy còn tốt chán - bàn cũng vậy. Cái bàn giấy đẹp kia tuy đã hết
mốt rồi, nhưng đóng bằng gỗ đào hoa tâm rất chắc; người ta bảo rằng đồ
đạc kiểu thời Victoria sẽ có ngày lại hợp thời trang. Còn cái tủ áo lớn, nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.