CÂY CẦU ĐẾN XỨ SỞ THẦN TIÊN - Trang 137

– Chó không giống người. Có vẻ như càng thông minh hơn thì càng có

nhiều thứ để sợ hơn.

May Belle nhìn Jess thăm dò. – Nhưng anh có sợ đâu. –

– Em không biết đó, lúc ở trên cầu anh cũng sợ chứ. Tim đập thình

thịch như đánh trống ấy.

– Anh nói vậy thôi, chứ em đâu có thấy anh sợ.

Jess cưòi. Nó không thể không mừng vì May Belle không tin những gì

nó nói. Nó kéo May Belle đứng dậy.

– Về thôi, anh đói lắm rồi. – Jess đã nhường để May Belle chạy thắng

nó về nhà trước.

* * *

Bước vào lớp học, nó nhận thấy cô Myers đã cho mang chiếc bàn của

Leslie ra khỏi lớp rồi. Mặc dù biết chắc chắn rằng Leslie đã chết, vậy mà
hôm thứ hai lúc ở bến xe, nó vẫn ngóng, hi vọng nhìn thấy Leslie chạy tắt
qua cánh đồng, và mong được thấy nhịp chạy tuyệt đẹp của nó. Jess còn
nghĩ cũng có thể Leslie đã đến trường trước rồi. Đôi khi nhỡ xe, Bill vẫn lái
xe đưa Leslie đến trường. Jess cảm thấy thật trống trải, hẫng hụt khi không
còn chiếc bàn của Leslie trong lớp nữa. Tại sao mọi người lại muốn xóa bỏ
mọi hình ảnh của Leslie vội vã như vậy? Nó gục đầu xuống bàn. Toàn thân
lạnh toát, nặng như chì.

Nó vẫn nghe có tiếng xì xào, nhưng chẳng bắt được một từ nào cụ thể

cả. Dù sao nó cũng chẳng muốn nghe. Đột nhiên nó cảm thấy thật xấu hổ vì
nó đã nghĩ với cái chết của Leslie mọi người sẽ kính nể nó hơn. Phải chăng
nó đã trục lợi với cái chết của Leslie. Nó đã từng mong muốn trở thành
người chạy nhanh nhất của trường – bây giờ nó đã đạt được điều đỏ rồi.
Jess thấy mình thật tồi tệ. Nó chẳng quan tâm đến bọn học sinh khác nói gì
hay nghĩ gì nữa, chỉ mong sao bọn chúng để cho nó được yên. Miễn sao nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.