CÂY DÂU TẰM - Trang 33

Chương 2

Phillip nhìn Lillian bước ra khỏi xe và chầm chậm đi về hướng

ngôi nhà nông trại. Dù Lillian đã bật khóc khi thoạt nhìn thấy nó,
ông cho là nàng đã tự kiềm chế rất tốt. Với tất cả những gì vừa
phải trải qua, giữ được thái độ như thế là quá tốt. Ông lắc đầu thất
vọng nhớ lại tất cả những gì ông đã làm để ngăn không đưa đến
những giây phút như hiện giờ. Ông và hai luật sư cộng sự khác đã
dành hai buổi chiều và một buổi sáng cố thuyết phục nàng tranh
đấu chống lại bản chúc thư của James Manville – một bản chúc
thư mà Phillip xem như là trái đạo đức, và có thể là phi pháp nữa.

Nhưng không phải lúc nào ông cũng nghĩ như thế. Trước đây,

khi James bảo Phillip viết bản chúc thư, ông đã nhướng mày tỏ
vẻ ngạc nhiên. Ông không dám cho James biết ý nghĩ của mình
lúc đó – rõ ràng là James đã cho là cô vợ trẻ của mình không
đáng được hưởng số tiền của của ông ta, là cô ta chắc có một vụ
lăng nhăng nào đó. Nhưng thay vì nói lên ý nghĩ trên, ông ta cố
khuyên James nên tránh chuyện có thể gây nên những vụ kiện
tụng trong nhiều năm. Ông chưa bao giờ nghĩ là bà vợ góa của
James lại không chịu tranh đấu chống lại bản chúc thư. Phillip
bảo James là nếu ông ta để lại cho ông anh và bà chị ông tiền,
ông có thể chia gia tài mình ra làm ba, có đủ cho cả ba người.

Nhưng dường như James không chịu nghe theo lời khuyên của

Phillip. Mối quan tâm duy nhất của ông ta là làm thế nào để đảm
bảo là Lillian có được ngôi nhà nông trại ở Virginia “nàng sẽ yêu
mến nơi đó”, trong những giây phút hiếm hoi thổ lộ tâm sự của
James, ông ta đã nói: “ Tôi đã đánh cắp của nàng rất nhiều, và
đây là cách để tôi có thể trả lại cho nàng”.

Với Phillip thì chuyện lấy đi của một người đàn bà hàng tỉ đô

la như thế không phải là lối trả nợ cho người này mà dường như
là một thứ trừng phạt. Nhưng ông đã giữ im lặng. Chỉ mãi sau cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.