CÂY DÂU TẰM - Trang 481

- Không, tôi thì không. Tôi lúc nào cũng cảm thấy thiếu một

thứ gì đó trong cuộc sống của mình, có một khoảng trống rất lớn
bên trong người tôi.

- Anh có tìm biết được bố anh đi đâu và tại sao ông đi không?
- Cách đây mấy năm, tôi có nhận được một gói đồ. Một người

đàn bà sở hữu nhà trọ ở Baltimore gửi nó, trong đó bà ta có viết
là một người khách trọ của bà có bảo nếu ông ta chết, bà ta hãy
gửi cho tôi gói đồ ấy.

- Để tôi đoán xem. Đó là đồ của bố anh.
- Phải rồi. Tất cả những huy chương hồi ông học trung học,

những chiếc huy chương mà ông đã mang theo. Không có một
mảnh giấy nào, không có gì ngoài những tấm huy chương. Vào
lúc ấy tôi còn quá bận rộn với cuộc sống riêng, nên cũng chỉ lẩm
bẩm: “Khốn kiếp!” rồi vứt cả chiếc hộp vào tủ. Nhưng sau đó,
trong thời kỳ có vụ ly dị, khi đồ đạc phải phân chia ra, tôi tìm
thấy chiếc hộp và bỏ nó vào va li của tôi.

- Chiếc va li mà anh dồn đồ chuẩn bị trở về lại Calburn?
- Phải rồi. Lúc đó tôi đang suy tính mình sẽ đi đến đâu, và

Calburn quê nhà, là nơi tôi cần về để suy tính lại.

- Và cho đến giờ anh đã tìm ra được gì chưa? – Bailey nhẹ

nhàng hỏi

- Sự thật là tôi muốn biết chuyện gì đã xảy đến cho bố tôi. Tôi

lớn lên trong sự thù ghét ông, cho rằng tôi sẽ không bao giờ làm
điều như ông đã làm, nhưng giờ đây tôi đã già dặn hơn và nhận ra
rằng con người không thể sống chỉ bằng vào bộ óc thôi.

- Đúng! – Bailey nói. – Người ta sống bằng những cảm xúc…
Những cảm xúc của họ có thể thúc đẩy họ làm những chuyện

hết sức phi thường.

- Nói theo khinh nghiệm của cô à? – Matt hỏi, rồi chuyển sang

bầu không khí nhẹ nhàng hơn, chàng đề nghị. – Xem một cuốn
phim đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.