CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 106

nghĩ đi, Thời Việt đẹp trai như thế, ngon nghẻ như thế, chỉ cần dựa vào cái
mặt là đã đủ ăn mấy đời rồi!”.

Nam Kiều nhìn Âu Dương Ỷ, im lặng, đôi môi mỏng mím chặt.

“… Bây giờ mày to mồm thật, mặt vênh lên trời không coi ai ra gì. Mẹ

mày, không có chị X che chở, mày có dám hống hách như thế không?”. Tối
đó, trong hầm để xe của Mộng Cảnh Tỉnh Táo, lão béo lùn đối đầu với
Thời Việt đã nói như thế. Cô đã quên lão béo đó tên gì, càng không nhớ tên
của người mà lão béo nhắc tới, nhưng cô vẫn nhớ rõ câu nói này.

Âu Dương Ỷ lại tưởng Nam Kiều vẫn chưa hiểu ý mình, bèn nói thẳng

không chút úp mở vào tai cô: “Trên danh nghĩa là coi trọng, nói trắng ra thì
là bao nuôi”.

Phòng cấp cứu khoa ngoại rất ồn ào, đủ loại thương tật, người thì băng

bó, người thì che vết thương, ngươi khe khẽ rên rỉ, người kêu cha gọi mẹ,
tất cả như hòa vào nhau. Nhưng Nam Kiều đột nhiên cảm thấy mọi tiếng
động bổng trở nên rõ ràng lạ thường trong một tích tắc. Cô có thể phân biệt
rõ già trẻ nam nữ, nhận ra được nguồn cơn mọi nỗi đau.

Nam Kiều hít sâu một hơi, khẽ nói: “Ai nói thế?”

Âu Dương Ỷ nhún vai: “Đa Bối bạn tớ có việc làm ăn với quý nhân

đó, mấy năm trước từng nhìn thấy quý nhân đưa Thời Việt theo bàn chuyện
làm ăn. Cậu ta nói Thời Việt vừa biết uống rượu vừa biết dỗ dành, ai cũng
thấy quý nhân rất thích anh ta”.

Nam Kiều hỏi: “Cậu tin không?”.

Âu Dương Ỷ xòe tay: “Bất kể là thật hay giả, quý nhân đó quả thực

cũng đối xử với anh ta rất đặc biệt. Tuy anh ta đã tách khỏi quý nhân mấy
năm rồi, nhưng người trong giới gặp anh ta vẫn phải nhún nhường vài
phần. Cậu tưởng mở quán bar ở Tam Lý Đồn yên bình lắm sao? Mộng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.