CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 123

Tay Thời Việt cầm ba lọ sơn ngụy trang ba màu, thản nhiên nói:

“Chống nắng”.

Chống nắng cái con khỉ! Cô lớn lên trong doanh trại quân đội mà

không biết sơn ngụy trang có thể dùng để chống nắng hay không sao? Cô
xuống xe, đá Thời Việt một cái. Thời Việt nghiêng người né tránh, Nam
Kiều giật lấy hai lọ sơn trong tay anh. Cô mở nắp lọ, bôi sơn lên mặt Thời
Việt, đương nhiên anh không để cho cô toại nguyện, khóa hai tay côt từ sau
lưng. Sau mấy lần đụng độ, Nam Kiều đã biết các chiêu trò Thời Việt
thường dùng để đối phó với cô – khống chế hoạt động của tay và chân cô
nhưng tuyệt đối không làm cô đau. Nam Kiều thà tự làm đau mình cũng
phải giết địch – cô vặn cổ tay, dùng việc có thể bị thương để uy hiếp ép
Thời Việt thả tay ra, sau đó giơ tay lên vẽ một chữ “J” dài lên mặt anh.

“Shit…”

Nam Kiều đè Thời Việt lên thành xe, cầm sơn vẽ lên mặt anh. Trán,

mũi và cằm đều bị bôi đen sì, những chỗ khác bôi đầy màu xanh lục thẫm
và màu nâu đất. Nhìn cái mặt đẹp trai của Thời Việt xanh xanh đỏ đỏ như
mặt mèo, Nam Kiều cảm thấy niềm vui được chơi xấu rất mới mẻ nhen lên
trong lòng.

Cô nắm cằm Thời Việt, bắt anh cúi xuống để tiện cho cô chiêm

ngưỡng tác phẩm của mình. Nam Kiều nhìn một hồi, gối cánh tay phải lên
ngực Thời Việt, dụi đầu vào đó cười khúc khích.

“Ha ha”. Thời Việt để mặc cho cô nghịch ngợm, khẽ cười, “Đã

không?”.

“Nam Kiều!”

Nam Kiều quay đầu nhìn về phía tiếng gọi, Ôn Địch và các đồng

nghiệp đều đã đến, Thường Kiếm Hùng sầm mặt đứng cạnh Ôn Địch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.