CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 154

Trịnh Hạo nói: “Dì ơi, sao dì không tìm một cô giúp việc nấu ăn?”

Nam Kiều nói: “Cháu là con trai mà sao nói lắm thế?”

Trịnh Hạo hỏi: “Dì ơi, dì có biết nấu cơm không? Chúng ta mua đồ về

nhà nấu cơm ăn đi”.

Nam Kiều phát cáu: “Dì không biết làm đồ ăn Trung Quốc cháu thích

đâu!”.

Trịnh Hạo chỉ phía đối diện: “Dì nhìn thấy người dắt ba con chó đằng

trước không? Người xách túi thức ăn to đùng ấy, người ta là đàn ông mà
con biết nấu ăn, sao dì lại không biết? Dì có phải là phụ nữ không?”.

Nam Kiều tức đến nỗi chỉ muốn tát bay cái mặt thằng nhóc.

Trịnh Hạo tiếp: “Dì ơi, hình như con chó ở giữa biết dì đấy, nó sủa dì

kìa, còn muốn qua đây cắn dì nữa”.

Nam Kiều bụng nghĩ Trịnh Hạo, đủ rồi đấy, không chỉ con chó đó biết

dì mà cả nhà nó đều biết dì.

Thời Việt mỉm cười: “Rảnh đến mức đưa em trai đi dạo cơ à?”

Trịnh Hạo quan sát Thời Việt rất kỹ, ngẩng đầu đáp: “Cháu không

phải em dì ấy”.

Gần đây Nam Kiều rất bận việc đổi xưởng gia công, hai bên đều cố

gắng ăn rơ với nhau trong thời gian ngắn nhất. Hình như Thời Việt làm
người chế tác cho chương trình giải trí mà anh đầu tư nên dạo này cũng rất
ít gặp. Lần trước Thời Việt tới, hai người cũng chỉ nói chuyện công việc rồi
lại tất bật ai lo việc nấy.

Nam Kiều thấy ánh mắt Thời Việt có đôi chút dịu dàng trong vẻ lạnh

lùng, kết hợp với hình tượng người đàn ông của gia đình tay xách mấy túi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.