CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 243

cả lái xe thường, ít nhất mày cũng phải độ lại một chút chứ?”

Thời Việt nheo đôi mắt sắc lại, ngẩng đầu lên: “Coi thường con xe này

của tao à? Tao chạy cho mày xem”.

Hác Kiệt cười bất lực, anh ta cảm thấy hôm nay Thời Việt ngoan cố

khác thường, nói trắng ra là tự mình làm tội mình. Chưa nói đến xe, anh ta,
Lão Sài, Khích Hạo đều mặc trang bị bảo hộ, ngộ nhỡ xảy ra sự cố, ít nhất
còn giữ được cái mạng, chỉ có mình Thời Việt là không mặc, đúng là “anh
hùng”.

Hác Kiệt đưa mắt ra hiệu cho Lão Sài để hỏi ý và xác nhận. Lão Sài

cũng khá thân quen với hội Thời Việt, anh ta cũng nhận ra, cười gật đầu rồi
lại lắc lắc đầu với vẻ bó tay với Hác Kiệt.

Hác Kiệt là bạn bè nhiều năm của Thời Việt, mắt còn tinh hơn mắt sói,

thấy mắt Thời Việt hơi thâm, thần sắc còn thoáng có chút… chán nản và
không cam tâm, liền trêu Thời Việt: “Này, đêm qua chắc là chơi với em nào
hả? Có phải lúc tao gọi mày vẫn đang ôm gái chưa dậy không?”.

Thời Việt cười nhạt mấy tiếng.

Khích Hạo biết rõ chuyện của Thời Việt nhất, bèn đi tới nói đỡ: “Anh

Thời đang quay chương trình đó mà, tối qua có tiệc rượu, sáng nay vừa từ
Phổ Đà sơn trang về. Chịu chơi thế còn gì”.

Hác Kiệt và Lão Sài đều tỏ vẻ vỡ lẻ, hiểu rồi, hiểu rồi.

Khích Hạo nghĩ bụng, shit, giải thích chả khác quái gì chưa giải thích,

thừa lúc Hác Kiệt và Lão Sài không nhìn thấy liền lén hỏi: “Cắt đứt rồi à?”.

Thời Việt gật đầu, mở cửa vào xe, đóng “sầm” cửa xe một cái.

Khích Hạo: “…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.