CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 370

Hóa ra vật còn người mất, mọi thứ đều thay đổi quá nhanh.

Khích Hạo cắn cánh gà, khen: “Lâu lắm rồi không ăn, ngon thật!”.

Thời Việt bật cười, uống một cốc bia lớn.

Khích Hạo uống ngà ngà liền bắt đầu nhớ lại chuyện xưa. Hoặc có lẽ

nơi này khiến người ta tự nhiên muốn hoài niệm quá khứ. Anh ta vẫn thấy
tiếc: “Khoản đầu tư hơn hai mơi triệu đổi được tỉ mấy, anh Thời, anh quả là
nhìn xa trông rộng”.

Thời Việt cười, ăn xiên nướng, không nói gì.

“… Thế mà bảo không cần là không cần luôn, anh Thời, anh sắp cưới

cô Nam thật à?”.

Thời Việt cúi đầu, lại rót đầy cốc bia, bọt bia trắng tràn ra ngoài:

“Không biết”.

“Ừm …”. Khích Hạo thở dài, “Nhớ hồi đó, anh phải mất bao công sức

mới mua được cái biệt thự ở khu suối nước nóng Tiểu Thang Sơn… Bây
giờ nói không cần là không cần luôn”. Anh ta lặp đi lặp lại không đầu
không cuối, rồi lại bật cười. “Nghĩ lại anh em mình trải qua bao mưa gió đi
đến hôm nay, thật không dễ dàng chút nào! May mà bây giờ cũng coi như
có chút thành công! Nhớ lại thì đó đều là những năm tháng huy hoàng cả.
Nào, anh Thời, cạn ly!”.

Thời Việt nâng cốc thủy tinh lên, chạm “cạch” một tiếng vào cốc của

anh ta. Hai người ngửa đầu uống một hơi cạn cốc bia, thật là quá đã. Khích
Hạo lại mở hai chai nữa, đưa cho Thời Việt một chai, miệng hát bài : “Năm
tháng huy hoàng”.

“Hôm nay chỉ còn thân xác tàn tạ đón chờ năm tháng huy hoàng, ôm

chặt lấy tự do trong mưa gió. Một đời trải qua đủ mọi giằng xé hoang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.