CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 372

Thời Việt chậm rãi uống cạn cốc bia trong tay, nói: “Vậy chúng mày

phải cẩn thận một chút”.

Khích Hạo đáp: “Em biết rồi, anh Thời, em sẽ cho mấy thằng để ý”.

An Ninh đang đợi Thời Việt. Chị ta ngồi trên chiếc ghế lớn mềm mại,

nhìn chằm chằm vào những bức tranh sơn dầu được treo lệch nhau trên bức
tường đối diện. Đó đều là tác phẩm đầy vẻ quý tộc nho nhã của các họa sĩ
lớn.

Thế nhưng trước mắt chị lại là con đường bẩn thỉu bừa bãi ở Trung

Quan Thôn. Chị ta tới đây để bàn việc làm ăn. Nếu không phải vì có một vị
lão đại lập dị sống ở đây, chắc cả đời này chị ta cũng không muốn đặt chân
đến.

Trước đây, chị ta rất thích một chú chó Poodle lông xoăn, đi đâu cũng

ôm theo không rời tay. Hôm đó, chị ta lên lầu bàn công chuyện, giao con
Poodle cho một đàn em bế, đợi ở dưới lầu. Khi bước ra, chị ta nghe thấy
con Poodle thường ngày ngoan ngoãn của mình đang sủa điên cuồng.

Khi cất tiếng sủa, chú chó nhỏ xíu lại có sức mạnh hoàn toàn không

tương xứng với thể hình. Đàn em bế con chó, có vẻ rất lúng túng. Chị ta
nhìn theo ánh mắt của con chó, cách đó mấy mét, có một con becgie Đức
khổng lồ nằm bên ngoài một cửa hàng tên là “Vua mì thịt bò Lan Châu”.

Trước tiếng sủa của con Poodle, con becgie kia rất điềm tĩnh, vẫn thè

lưỡi nằm đó, hai chiếc tai nhọn dựng đứng. Thỉnh thoảng, nó ngước lên
nhìn con Poodle một cái, đôi mắt to đen láy trông vừa hiền lành vừa kiên
định, mang cảm giác vô cùng có kỷ luật.

An Ninh nhìn một cái là nhận ra đây là chó quân đội, từng được huấn

luyện nghiêm ngặt. Nó có vẻ cũng chưa già lắm, không biết sao lại giải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.