CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 388

Anh tưởng nụ hôn của Nam Kiều có thể chữa lành mọi vết thương

trong quá khứ.

Nhưng không.

Khi sự thật bị xé toạc ra, anh vẫn chảy máu đầm đìa. Sự sỉ nhục này là

sự sỉ nhục ngấm sâu vào tậng xương tủy.

Toàn thân Thời Việt lạnh như băng, máy huyết như chảy ngược.

Sau phút sững sờ ngắn ngủi, Nam Kiều đột nhiên cuối xuống, nhặt

bức ảnh đó lên xé vụn! Cô bước lên một bước, lạnh lùng giơ tay về phía
ông Nam Hoành Trụ.

“Đưa cho con”.

“Mày nói năng với bố màu bằng cái giọng đấy à!”, ông Nam Hoành

Trụ giận dữ quát.

Gương mặt Nam Kiều không chút cảm xúc, cô vẫn cố chấp giơ tay ra:

“Còn những bức khác nữa, đưa hết cho con”.

“Nam Kiều!”

Ông Nam Hoành Trụ gầm lên, đứng phắt dậy! Ông chỉ Thời Việt,

không thể kìm nổi cơn nóng giận: “Mày mang loại đàn ông này về nhà à?
Cuối cùng mày lại mang loại đàn ông này về ra mắt bố mày à?”.

“Mẹ mày giận đến nỗi phải vào viện rồi mày biết chưa?”.

Nghe tin mẹ bị ốm, Nam Kiều hơi lảo đảo, nhưng cô vẫn ngẩng đầu

nói: “Đó đều là chuyện rất lâu rồi, lúc đó, anh ấy không còn lựa chọn nào
khác”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.