CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 40

Mặc kệ Trái Trái vùng vẫy, Thời Việt vẫn thản nhiên như không, cười

đắc ý, khóa miệng hằn lên hai nếp nhăn mờ mờ. “Xem ra đúng là người này
rồi”.

“Ông Nhiễm phải không?”.

“Á, Thời Việt!! Anh là đồ khốn nạn!”.

“Ông Nhiễm, đây là quán bar Mộng Cảnh Tỉnh Táo ở Tam Lý Đồn,

con gái ông uống say rồi”.

“Anh là thằng hèn, dám gọi cho bố tôi, tôi sẽ giết anh!...”.

“Vâng, đang chửi tôi đây… Không sao, vâng, tôi sẽ đợi ông đến đón

cô ấy. Vâng, chào ông”.

Vừa cúp máy, Thời Việt liền như biến thành một người khác, anh lạnh

lùng thờ ơ nắm hai tay Trái Trái, giao cô cho hai gã đeo kính đen, dặn dò:
“Đưa vào phòng nghỉ, chăm sóc cẩn thận vào!”.

Trái Trái có chửi mắng anh như thế nào, năn nỉ cầu xin anh ra sao, anh

cũng không đói hoài. Thời Việt chỉnh lại quần áo, quay sang hỏi Khích
Hạo: “ Tối nay Nhiễm Nhiễm tiêu hết bao nhiêu?”.

Khích Hạo lấy sổ ra xem :”Riêng cô ấy là tám vạn hai, thêm mấy đứa

bạn kia nữa, tổng cộng là hơn ba mươi sáu vạn”.

Thời Việt bật cười: “Cô nhóc này tiêu hoang thật đấy”. Tiếng cười

không mang lại chút ấm áp nào, anh lại nói: “Lát nữa bố cô ta tới, bảo Triệu
Tử Hi tiếp đãi cẩn thận vào, bố cô ta là khách hàng tiềm năng đấy”.

Khích Hạo nghĩ bụng, “Chỉ cần anh Thời đứng trong quán, hóa đơn sẽ

còn cao hơn nhiều”, nhưng không dám nói ra. Lúc này, Nam Kiều nằm trên
sofa khẽ “ừm” một tiếng, nói mơ: “Châu Nhiên!”. Khích Hạo giờ mới nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.