CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 402

“Tôi vốn tưởng mình đã nhìn thấu mọi sự, đã buông bỏ mọi sự. Thực

ra không phải vậy. Tôi vẫn không nỡ, không nỡ vứt bỏ mọi thứ chị cho tôi.
Tôi tưởng mình đường đường chính chính, nhưng kỳ thực vẫn là một kẻ
tiêu nhân tham giày sang phú quý”.

Anh giơ cái túi da dày cộp lên, lần lượt mở từng nút thắt trên đó. Bên

trong toàn là hợp đồng.

“Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Mộng Cảnh Tỉnh Táo”.

“Đây là hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu của Khải Việt, Đông

Trực Môn”.

“Đây là thỏa thuận chuyển nhượng quyền sở hữu của trang trại rượu

nho Thanh Hà”.

“Đây là…”.

Thời Việt chia từng tập hợp đồng ra, để lên bệ đỡ các bức tượng, cả

đám kéo dài đến hơn mười mét.

An Ninh trợn mắt ra nhìn, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch, toàn thân

run rẩy.

“Không có vụ làm ăn lớn mà lúc đầu chị cho tôi, tôi không thể kiếm

được tiền vốn. Không có khoản tiền vốn đó, tôi không thể kiếm được nhiều
sản nghiệp như bây giờ”.

“An Ninh, chị cho tôi cái gì, bây giờ tôi trả lại hết cho chị. Từ nay về

sau, tôi không nợ chị một xu nào cả”.

Trong đống giấy tờ đó, An Ninh nhìn thấy chiếc ô tô của anh, nhìn

thấy tất cả tài khoản ngân hàng của anh. Mấy năm qua chị ta giám sát anh
rất chặt, tất nhiên biết rõ anh có bao nhiêu tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.