CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 401

“Lúc đó tôi đã nói, cậu đứng khi rời khỏi chỗ tôi thì phải quỳ mà quay

lại”.

Chị nhìn Thời Việt một cách ngạo mạn: “Bây giờ, chỉ cần cậu chịu cúi

đầu trước tôi…”.

Chị dang rộng hai tay trước bức tường kính khổng lồ sáng lóa.

“Từ nay về sau, tòa nhà này, tất cả mọi thứ ở đây đều là của cậu”.

Thời Việt khẽ cười.

“Chị có biết tại sao hôm nay tôi thấy chỗ này đẹp hơn xưa không?”

An Ninh chậm rãi liếc nhìn anh.

Thời Việt ngẩng đầu lên: “Vì hôm nay tôi không muốn gì cả”.

Lúc trẻ thiếu hiểu biết, nhìn thấy Vương Phủ Tỉnh, đường Kim Bảo,

Đông Đơn rực rỡ đèn hoa, trong mắt chỉ còn lại dục vọng trở thành người
thành công, giàu có. Khi bị đuổi ra khỏi “Kiếm sắ trên trời xanh”, lại mất
bố, anh không nghĩ ra mình còn thứ gì đáng trân trọng nữa. Bản chất của
anh rất giống bố mình, cả hai đều là những con bạc dám đánh cược mọi
thứ.

Còn bây giờ thì sai? Anh chợt phát hiện con đường Trường An này

vẫn là con đường Trường An đó; thành Bắc Kinh này vẫn là thành Bắc
Kinh đó. Anh nhận ra mình đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ dài mười
năm.

Thời Việt mỉm cười:

“May nhờ có chị, chị khiến bố Nam Kiều chửi tôi một trận, nhờ đó tôi

mới tỉnh ra”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.