CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 415

Anh muốm cắm rễ bên cạnh Nam Kiều. Nếu Nam Kiều là một cái cây

lớn ngoan cường mà mạnh mẽ, vậy anh phải là một cái cây cao lớn hơn thế
đứng cạnh cô, cành lá sum suê rậm rạp, che mưa chắn gió cho cô. Anh sẽ
lặng lẽ mỉm cười, nhìn cô muốn lớn lên thế nào tùy ý. Anh muốn che chở
cho cô cả đời, anh không thể để cô chịu bất cứ sự ấm ức nào.

Thời Việt không nói gì thêm nhưng muôn vàn cảm xúc trong mắc anh,

Khích Hạo đều thấy cả.

Khích Hạo đưa Thời Việt đến bên cạnh chỗ ngồi ở đầu kia của Mộng

Cảnh Tỉnh Táo. Thời Việt vừa nhìn về phía đó đã sững lại.

Nam Kiều ngồi đó một mình. Cô uống hết cốc này đến cốc khác. Bên

cạnh cô là hai chàng trai trẻ, tuy đều mặc đều mặc thường phục nhưng nhìn
mái tóc ngắn và ngoại hình vừa trung thành vừa chính trực đó đã biệt họ
đều là người trong quân đội.

Họ nhìn Nam Kiều, vẻ mặt vô cùng bối rối, không biết nên làm gì.

Ngoài đi làm, Nam Kiều không đi đâu, ngay cả mua thức ăn cũng là

liệt kê danh sách nhờ cảnh vệ đi mua hộ. Hai cảnh vệ thở phào, Nam Kiều
như thế họ cũng dễ quản lý. Một tháng nhanh chống trôi qua, cuối tháng,
Nam Kiều đột nhiên lạnh lùng nói: “Tôi muốn đi xem phim”.

Đinh Viễn và Giải Tư nhìn nhau, ra ngoài cửa bàn bạc rồi gọi điện hỏi

ý kiến Nam Cần.

Nam Cần thở dài: “Cho con bé xả hơi đi. Hai cậu trông chừng thật cẩn

thận nhé, cảm ơn hai cậu”.

Thế là Nam Kiều đi xem phim ở rạp chiếu phim Mỹ gia khu Tam Lý

Đồn. Hai cảnh vệ vốn định một người canh cửa trước, một người canh cửa
sau. Nam Kiều nói: “Hai người có thể kín đáo chút không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.