Tim Nam Kiều như vọt lên. Trong lời khai của cô, cô đã nói rõ khẩu
súng này vốn nằm trong tay Thường Kiếm Hùng, sau đó bị Thời Việt nhặt
lên, cấp bách quá mới bắn trúng anh Thái, cứu mạng Thường Kiếm Hùng.
Thế nhưng lời chứng của người khác bây giờ lẫn lời khai trước đó của
Thời Việt đều phát triển theo hướng bất lợi cho anh. Chỉ riêng việc trên
khẩu súng có dấu vân tay của anh, dù cô chỉ ra lúc đầu khẩu súng ở trong
tay Thường Kiếm Hùng, chứng cứ này có đủ để chống lại mọi lời chứng
bất lợi khác không? Trước đó cảnh sát đã từng chất vấn, nếu cô Nam nói
Thường Kiếm Hùng từng cầm khẩu súng đó, tại sao trên súng không
có dấu vân tay của Thường Kiếm Hùng? Cô Nam có chắc mình không nhìn
nhầm không?
Cô đứng cách xa, biết rõ Thường Kiếm Hùng từng khiến Thời Việt bị
đuổi khỏi học viện, nhưng chưa bao giờ nghĩ Thường Kiếm Hùng là
phường gian ác. Cô còn chưa hề nghĩ
đến việc Thường Kiếm Hùng cất giữ súng trái phép, sao có thể nghĩ
tới chuyện anh ta đeo găng tay cao su chứ?
Giọng Thờỉ Việt đều đều, chậm rãi nói ra ba tiếng:
"Tôi không biết".
Cả phiên tòa vang lên tiếng bàn luận khe khẽ. Thẩm phán gõ búa
xuống bàn: "Yên lặng!".
Nam Kiều đăm đăm nhìn Thời Việt. Câu trả lời của anh nằm ngoài
pháp lý nhưng lại nằm trong dự liệu của cô. Cuối cùng, anh vẫn bảo vệ
Thường Kiếm Hùng.
Hôm đó gặp Thường Kiếm Hùng xong, khi về nhà, anh kể cho cô
nghe chuyện gia đình Thường Kiếm Hùng, bố anh ta bệnh nặng, đã trở nên