CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 91

nắm lấy tay cô, dắt cô ra ngoài. Anh cao lớn, đeo mặt nạ dữ dằn đáng sợ, đi
đằng trước không khác gì máy mở đường. Trong quán bar, mọi người đang
chen nhau điên cuồng nhảy múa, nhìn thấy Thời Việt bèn chủ động nhường
đường.

Thời Việt đưa Nam Kiều ra bằng cửa ngách của Mộng Cảnh Tỉnh Táo,

tới một hành lang nhỏ hẹp và ngắn. Cửa thoát hiểm trên tần hành lang đóng
chặt, một ngọn đèn lặng lẽ sáng. Hành lang không một bóng người, chỉ đủ
rộng cho hai người sánh bước, nên khi Thời Việt và Nam Kiều đứng mặt
đối mặt, giữa hai người chẳng còn mấy không gian.

Thời Việt gỡ chiếc mặt nạ xấu xí xuống, gương mặt dưới lớp mặt nạ

càng trở nên đẹp đẽ tuấn tú. Dưới ánh đèn, các đường nét trên khuôn mặt rõ
ràng, anh nửa cười nửa không, châm một điếu thuốc.

“Cô Nam tìm tôi là vì cuối cùng cũng có nhu cầu sao?”. Anh cúi đầu,

khẽ nhả một hơi thuốc sát bên tai Nam Kiều, cố ý hạ giọng nói: “Bất kể là
yêu cầu gì… tôi đều có thể thỏa mãn cô Nam”.

Nam Kiều nhăn mày tránh ra một chút, nói: “Anh hạ lưu quá”.

Thời Việt thong thả dựa tường khoanh tay, hàm răng đều đặn trông

vừa trắng vừa sắc như của loài thú dữ. Anh cắn điếu thuốc, khinh bỉ cười
nói: “Tôi chính là một tên lưu manh, lưu manh không hạ lưu thì sao còn gọi
là lưu manh?”.

Nam Kiều không muốn nghe anh nói linh tinh, “Tôi đồng ý điều kiện

của anh”.

Cô đồng ý nhanh chống như vậy lại khiến Thời Việt bất ngờ. Anh cầm

điếu thuốc, nheo mắt lại dò xét như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Nam
Kiều, “Cô Nam nghĩ thông nhanh vậy sao?”

Nam Kiều nói: “Tôi có một yêu cầu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.