CÂY SA KÊ LƯU LẠC - Trang 182

“Trở về để dự buổi nhạc hội từ biệt của em, là em mời anh ấy. Anh ấy

đồng ý viết cho em một bài hát, một bài ca phúng điếu. Chị nói cuộc sống
không có sự hoàn mỹ, bây giờ không phải đã hoàn mỹ rồi sao?” Cô ấy mỉm
cười nhìn tôi.

Tôi không trả lời, hoàn mỹ kiểu này, có được xem là hoàn mỹ không?

“Chuyện này có phải rất buồn cười không? Anh ấy không chết, nhưng

mà em phải chết.” Cô ấy vẫn cười nói.

Tôi đã cho rằng tôi sợ chính là lúc từ biệt. Hóa ra, tôi cũng sợ lúc gặp

lại.

23.

Vào một buổi tối mấy ngày sau đó, tôi đứng trên ban công của tiệm

sách, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân trong im lặng. Tôi quay đầu lại
nhìn, thấy Lâm Phương Văn đang đứng sờ sờ trước mặt tôi.

“Hi!” Anh mỉm cười bắt chuyện với tôi.

“Anh về lúc nào thế?”

“Mới hôm qua.” Anh đáp.

Sau đó, anh hỏi: “Đây là tiệm sách của em à? Rất đẹp.”

“Phải không đó?” Tôi cũng mỉm cười.

“Chỉ có một mình em quản lý chỗ này sao?”

“Còn có một trợ lý nữa, cậu ta hết giờ làm việc rồi. Anh về chỉ một mình

ư?”

Anh gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.